Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 92

Chương 92 -
Chương 92 -

Lúc nghe được người đàn ông này nói đến thân phận điều tra viên của bọn họ, trái tim Tô Dung đập nhanh một chút, nhưng vẫn không có đáp lại. Ít nhất cô biết được rõ ràng quy tắc xe buýt không có sai, cho dù bên trong có ẩn hàm vấn đề gì đó, ít nhất ngoài mặt sẽ không có xảy ra chuyện gì.

Những người khác đều nghĩ như vậy, coi như không tin tưởng quy tắc, cũng không thể không tuân theo. Không trái với quy tắc, tệ nhất chính là một cái chết đến chậm rãi, nhưng không tuân theo quy tắc chính là chết tại chỗ, chọn cái nào trong lòng mọi người vẫn hiểu.

Đại khái chắc chắn mình không có cách nào thuyết phục được những điều tra viên này, người mũ xanh thở dài: "Được rồi, tôi biết bây giờ các người không tin tôi, nhưng sớm muộn gì các người cũng sẽ phát hiện ra vấn đề, trước khi các người đi đến mục tiêu cuối cùng đều có thể đến trạm nghỉ ngơi chờ tôi, tôi sẽ nói cho các người biết chân tướng."

Nói xong, hắn ta nhìn chằm chằm bọn họ một lát, quay đầu rời đi.

Còn không chờ mọi người bắt đầu bàn bạc với nhau, hướng dẫn viên du lịch đội mũ đỏ lững thững đến chậm, trên mặt nở nụ cười khéo léo: "Mới vừa rồi đi nhà vệ sinh, đến hơi trễ một chút, thật xin lỗi.’

Tuy nói xin lỗi nhưng trên mặt hắn ta không có chút biểu hiện có lỗi nào, tùy ý vẫy tay một cái: "Đi thôi, chúng ta đi đến chỗ tiếp theo."

Người này đến kịp thời như vậy, thật sự là trùng hợp sao? Tô Dung nheo mắt lại, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nếu như nói hướng dẫn viên du lịch là cố ý để cho hướng dẫn viên du lịch giả kia tới khuyên bọn họ, như vậy thì chứng mình hướng dẫn viên du lịch thật này có vấn đề, hướng dẫn viên du lịch giả cũng không thể tin được.

Nhưng hướng dẫn viên du lịch giả vô cùng tin tưởng bọn họ nhất định có thể nhận ra chỗ không đúng của vườn bách thảo, Tô Dung cảm thấy lời hắn ta nói có một số là thật ---Đi theo tuyến đường mà quy tắc của xe buýt cho nhất định có vấn đề.

Như vậy một vấn đề nguyên thủy nhất xuất hiện, tại sao [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] không có nhận ra quy tắc sai? Hai quy tắc mâu thuẫn với nhau đều là quy tắc đúng, chỗ xảy ra vấn đề là ở chỗ nào chứ?

Thật ra trong đầu cô đã đoán được một loại khả năng, nhưng khổ nỗi còn chưa chứng thực. Chẳng qua lúc này mới vừa qua ải đầu tiên, trái lại cũng không cần vội vàng.

Ít nhất đến bây giờ, Tô Dung còn nguyện ý tin tưởng [công cụ nhắc nhở ô nhiễm]. Vật này giống chuyện mình xuyên đến chỗ này, xuất hiện không có bất kỳ nguyên nhân nào.

Trái lại không phải là nói cô hoàn toàn tin tưởng bàn tay vàng này, trên thực tế Tô Dung vẫn duy trì cảnh giác với nó. Không có cái gì là miễn phí, cũng không có bánh từ trên trời rơi xuống.

Nhưng dù cho bàn tay vàng muốn bẫy cô, vậy cũng chờ cô lợi hại trưởng thành hơn chút nữa đi? Bây giờ trên bàn chất cô cũng không khác gì lúc mới đến thế giới này, đã như vậy [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] bẫy cô làm gì?

Nếu như không suy nghĩ đến vấn đề của [công cụ nhắc nhở ô nhiễm], tất nhiên chỉ có một câu trả lời là trong hai quy tắc mâu thuẫn tồn tại một loại khả năng.

Hai quy tắc mâu thuẫn có thể tồn tại cùng nhau, cũng chỉ có thể chứng minh hai quy tắc này không ở cùng một đường!

Nghĩ thông suốt một điểm này, lại đọc thầm hai phần quy tắc trên xe buýt và vườn bách thảo, rất nhanh Tô Dung phát hiện một chỗ khác biệt --- khác nhau giữa chủ ngữ.

Chủ ngữ của quy tắc xe buýt vẫn là "người", cũng chính là những điều tra viên bọn họ. Mà quy tắc của vườn bách thảo chì chủ ngữ chính là "du khách".

Trong quy tắc xe buýt có một câu làm cho cô ấn tượng sâu sắc: [phải làm một du khách hợp cách.]

Thông qua những lời này, kết hợp với suy đoán lúc trước, thật ra không khó đoán được, quy tắc xe buýt là dạy dỗ cho điều tra viên làm thế nào để trở thành một du khách, hoặc có thể nói đoàn du lịch cho các điều tra viên thân phận "du khách" này.

Mà quy tắc của vườn bách thảo chính là chuẩn bị cho du khách.

Cho nên mới vừa bắt đầu phỏng đoán của Tô Dung không có vấn đề gì, quả nhiên quy tắc xe buýt chính là suy luận cơ sở của quy tắc vườn bách thảo. Tất cả mọi hành động đều tiến hành theo điều kiện tiên quyết là quy tắc xe buýt,.

Như vậy lại tiếp tục suy nghĩ, chuyện trạm nghỉ ngơi lúc trước làm cho cô không thể hiểu được cũng đã có manh mối. Khi ba người trở lên họp thành một tổ, bọn họ chính là du khách. Du khách không thể tiến vào trạm nghỉ ngơi, nếu không sẽ vi phạm quy tắc vườn bách thảo. Nhưng nếu như tổ chưa đủ ba người, vậy bọn họ không thể được xem là du khách được, tất nhiên có thể tiến vào trạm nghỉ ngơi.

Liên quan đến thái độ đối xử với nhân viên cũng có đạo lý giống như vậy, dân địa phương chính là du khách trời sinh, tất nhiên có thể dựa theo quy tắc của vườn bách thảo, tùy ý đối xử với nhân viên. Nhưng một khi bọn họ mắng chửi nhân viên, vi phạm quy tắc trên xe buýt, sẽ mất đi thân phận du khách. Trong quy tắt của vườn bách thảo chính là [du khách có thể tùy ý đối xử với nhân viên], nhưng nếu như không phải là du khách thì sao?

Tô Dung cũng cho rằng nếu bọn họ không phải du khách, nhân viên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cuối cùng nghĩ thông suốt vấn đề mấu chốt, tâm trạng Tô Dung trở nên tốt hơn. Tạ Kha Kha ở bên cạnh cảm nhận được tâm trạng của cô tốt lên một cách bất ngờ, không nhịn được hỏi: "Tiểu Nhất, cô hình như rất vui vẻ?"

Tô Dung nhìn anh ta một cái, chỉ điểm: "Tuân thủ quy tắc của xe buýt."

Tạ Kha Kha sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi biết rồi."

Không để ý đến anh ta nữa, Tô Dung lại lần nữa bắt đầu suy nghĩ. Tuy nói vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, nhưng bên trong cái quái đàm này còn có rất nhiều điểm nghi ngờ.

Ví dụ như sự xuất hiện của hướng dẫn viên du lịch mũ xanh.

Mặc dù [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] đã chứng minh quy tắc [không được quan tâm đến hướng dẫn viên du lịch mũ xanh] là đúng, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể chứng minh hướng dẫn viên du lịch mũ xanh có vấn đề, không thể chứng minh đoàn du lịch hoàn toàn không có vấn đề gì được.

Bình Luận (0)
Comment