Dưới sự dẫn động của những người này, tức giận trong lòng 'đầu con nhím' ngày càng nghiêm trọng, cũng muốn mắng mấy câu phát tiết. Nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Tô Dung đá cho một cái.
"Không sao, dù sao phía trên những phương pháp này không có viết rõ tên loại thực vật, các người phát sai cũng là chuyện có thể ta thứ được." Tô Dung kéo nhân viên đang vô cùng áy náy ra khỏi đám người dân địa phương, trấn an hắn ta: "Đổi phương pháp chính xác cho chúng tôi là được."
Nói xong cô lại còn thở dài: "Chỉ là mới vừa rồi bởi vì phương pháp trồng trọt bị sai, chúng tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian, cũng không biết có thể lấy được đủ phần thưởng trong hoạt động lần này hay không."
Một nhân viên khác thấy bên này xảy ra vấn đề thì lập tức chạy đến, thành khẩn nói: "Thành thật xin lỗi, chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường. Các vị sẽ được phát lại phương pháp trồng trọt, cuối cùng kết toán số lượng cũng sẽ được thêm vào một chút."
Lúc này Tô Dung mới hài lòng, kéo 'đầu con nhím' không hiểu trở về đội ngũ điều tra viên. 'Đầu con nhím' cũng biết người ta giúp mình, cũng không biết xấu hổ mà giãy giụa.
"Tiểu Nhất, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Sao cô biết phương pháp trồng trọt có vấn đề?" Sở Nhụy tò mò hỏi. Cô ấy cũng nhìn thấy chuyện xảy ra mới vừa rồi, nhưng nhìn rồi cũng không hiểu.
Chẳng qua trái lại cô ấy biết tại sao Tô Dung lại ngăn cản 'đầu con nhím' mắng chửi nhân viên, những dân địa phương kia có thể mắng chửi nhân viên, nhưng nếu bọn họ mắng chửi, lỡ như quy tắc đầu tiên của xe buýt là chính xác, vậy chính là không tuân theo quy tắc, cho nên nhất định phải ngăn lại.
Những người khác cũng vây quanh, muốn biết tại sao.
Tô Dung tỏ ý bọn họ nhìn phương pháp trồng trọt của mình, sau đó lời ít ý nhiều nói: "Trên những phương pháp này không có viết tên của thực vật."
Đây cũng chính là chỗ không đúng mà cô cảm thấy lúc trước, một tờ giấy hướng dẫn trồng trọt lại không có viết tên của thực vật lên?
Chỉ có thể là vì cố ý để cho nhân viên dày vò bọn họ.
Khi nhìn thấy 'đầu con nhím' rõ ràng trồng từng bước theo phương pháp trồng trọt, cuối cùng lại trồng thất bại, Tô Dung lập tức xác nhận suy đoán của mình.
Đúng như dự đoán, là phương pháp trồng trọt bị sai.
Cũng may bọn họ phát hiện sớm, hoàn toàn không có bị ảnh hưởng gì. Nếu không, không nhận được tiền quái đàm trong lần hoạt động này, vậy tiếp theo sẽ không có cách nào mua đồ được, vậy thì rất phiền phức.
Chẳng qua cô còn xác nhận được một chuyện --- quy tắc trên xe buýt được ưu tiên hơn quy tắc của vườn bách thảo.
Những người khác cách xa nên không cảm nhận được, nhưng cô ở hiện trường có thể rõ ràng cảm nhận được lực lượng xúi giục của những dân địa phương kia.
Lúc bọn họ nhục mạ nhân viên, ngay cả cô cũng không nhịn được muốn phát tiết tức giận, phát tiết sự sợ hãi trong lòng.
Như vậy rõ ràng vấn đề lại xuất hiện, cho nên Tô Dung đoán lễ phép với nhân viên mới là cách làm chính xác. Như vậy, quy tắc của xe buýt càng chính xác hơn, hoặc là nói, càng cần bọn họ tuân thủ hơn.
Không chậm trễ thời gian nữa, mọi người lấy được phương pháp trồng trọt chính xác, bắt đầu nhanh chóng trồng cây. Lúc nãy Tạ Kha Kha muốn làm giúp, Tô Dung cũng không phiền đến anh ta, rất nhanh cũng thành thạo được.
Hai giờ trôi qua, mấy người cầm một chồng phương pháp trồng trọt đi theo nhân viên vào một căn phòng nhỏ. Dựa theo trồng thành công mỗi loại thực vật, được khen thưởng 10 tệ quái đàm, tám người mỗi người đều thu được thù lao của mình.
Trong đó lấy được nhiều tiền quái đàm nhất chính là Tạ Kha Kha, người này đoán chừng thu được 120 tệ quái đàm, có thể nói là có tay nghề làm ruộng tốt. Theo lời của Tạ Kha Kha, đến kỳ nghỉ, ba mẹ của anh ta sẽ mang anh ta về nông thôn, ở nông thôn đều làm ruộng, cho nên rất thành thạo với chuyện này.
Chẳng qua Tô Dung cảm thấy quan trọng nhất là bởi vì anh ta hoàn không không sợ hoa não người gì đó, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo sợ hãi đối với thực vật "mới lạ", chỉ có anh ta thật sự xem bọn chúng là thực vật bình thường.
'Đầu con nhím' và Văn Võ đều xếp hạng hai, kiếm được 100 tệ quái đàm. Tô Dung xếp thứ ba, 90 tệ quái đàm. Sau đó là ba người khác mỗi người kiếm được 80 tệ quái đàm, cuối cùng là Triệu mập mạp chỉ kiếm được 70 tệ.
Chẳng qua bởi vì có gia trì của ví sinh tiền, cho nên trên thực tế Tô Dung đã có 290 tệ quái đàm. Cao nhất trong đám người.
Mang theo tiền quái đàm không dễ gì có, tất cả du khách đều đi ra khỏi khu trồng trọt.
Một hướng dẫn viên du lịch đội mũ lưỡi trai màu xanh da trời đi đến, nhìn qua hắn ta giống như là một người bình thường, ở bên trong thế giới quái đàm mang theo lực tương tác tự nhiên: "Hướng dẫn viên du lịch của các người có chút chuyện bận, nhờ tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho các người một lát. Đi thôi, chúng ta đi đến mục tiêu tiếp theo."
Không có người nào để ý hắn ta, tất cả điều tra viên đều nhớ kỹ quy tắc của xe buýt, thấy hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh thì làm bộ như không nhìn thấy.
Chỉ là làm cho Tô Dung bất ngờ này ra, những dân địa phương kia cũng không có ai quan tâm đến hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh. Đều biết những dân địa phương này hoan toàn không có xem quy tắc trên xe buýt, như vậy loại chuyện lúc này, cũng chỉ có thể chứng minh bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh.
Mấy điều tra viên khác cũng chú ý đến tình huống này, mắt nhìn thẳng, ai cũng không dám đối mặt với hướng dẫn viên du lịch đội mũ xanh. Rất sợ nhận một cái sẽ chết.
Khuyên một lát, thấy không có người nào để ý đến mình, hướng dẫn viên du lịch mũ xanh không thể làm khác hơn là nói ra sự thật: "Tôi biết các người không tin tôi, được rồi, nói thật tôi đúng là không phải do hướng dẫn viên du lịch của các người nhờ cậy đến chỗ này, nhưng tôi đúng là đến cứu các người!"
Người đàn ông tận tình nói: "Tôi không tin các người không nhìn ra được sự cổ quái của vườn bách thảo và đoàn du lịch này, dân địa phương bọn họ không sợ, nhưng nếu đám điều tra viên các người dựa theo quy tắc của bọn họ hoàn thành chuyến đi này, sẽ giống như tôi, sẽ không thể rời khỏi vườn bách thảo được nữa!"