Giống như thời học sinh vĩnh viễn sẽ không mong đợi thầy chủ nhiệm phát hiện mình chơi điện thoại trong lớp học sẽ trả lại điện thoại cho mình vậy.
Bây giờ Văn Võ cảm thấy nên cảm ơn cái tên giả "Tiểu Nhất" này của Tô Dung, gọi cái tên này, tỏ ra anh ta và đối phương có vẻ rất gần gũi, để cho sự nhượng bộ của anh ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tạm thời còn chưa tính tách riêng ra hành động, lúc này Tô Dung mới lên tiếng trả lời: "Sao anh không đi theo những dân địa phương kia mắng nhân viên làm việc?"
"Tất nhiên là bởi vì..." Còn không chờ Văn Võ nói xong, Tô Dung cũng đã cúi đầu xuống suy nghĩ phương pháp trồng trọt trên tờ giấy, cuối cùng là chỗ nào có vấn đề.
Lời của Văn Võ bị ngăn trong cổ họng, sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt trở nên sáng ngời: "Tôi biết ý của cô!"
"Có ý gì? Tôi nghe không hiểu." Cao Xán nghi ngờ vẫy tóc đuôi ngựa sau lưng.
Mấy người kia cũng nghe không hiểu, chờ giải thích của Văn Võ.
"Dân địa phương có thể mắng nhân viên mà không cố kỵ cái gì, nhưng các người dám không?" Văn Võ hỏi.
Mọi người lắc đầu: "Không dám."
Cho dù là 'đầu con nhím' cũng không dám làm chuyện tìm đường chết này, dù gã cảm thấy dân địa phương có thể mắng nhân viên, nhưng ai cũng không ngốc làm theo.
"Đã như vậy, vậy các người dựa vào cái gì cho rằng hành động tiếp theo mà những dân địa phương kia làm, chúng ta có thể bắt chước theo?"
"Coi như đều là du khách, nhưng dân địa phương và chúng ta không giống nhau."
Nghe xong lời giải thích của anh ta, mọi người đều lập tức hiểu ra: "Thì ra là như vậy, Tiểu Nhất thật là thông minh!”
“Chúng tôi hoàn toàn không nghĩ đến!"
Bên kia, Tô Dung nhìn về phía Tạ Kha Kha hoàn toàn không chú ý đến Văn Võ đang nói gì, nghi ngờ hỏi: "Cậu nghe hiểu lời mới vừa rồi của tôi sao?"
Lấy sự hiểu biết của cô với Tạ Kha Kha, đối phương chắc sẽ không thông minh như vậy đâu?
Quả nhiên, Tạ Kha Kha lắc đầu: "Nghe không hiểu."
"Vậy sao cậu không nghe Văn Võ giải thích?"
Tạ Kha Kha thản nhiên nhún vai nói: "Coi như có nghe giải thích, lần sau gặp phải tình huống giống như thế tôi vẫn sẽ nghĩ không ra. Nếu quyết định ôm bắp đùi, nghe theo lời của cô là tốt rồi."
---
Chờ tất cả du khách đều chọn xong thực vật, nhân viên dẫn bọn họ đi ra mảnh đất bên ngoài, một người được chia một mẫu đất nhỏ: "Mọi người có thể ở chỗ này trồng trọt, khí trồng trọt thực vật thất bại, bọn chúng sẽ bày ra bộ dạng héo vàng sơ xác, đến lúc đó làm ơn nhanh chóng gọi chúng tôi đến giải quyết,."
Đứng ở trên đất trống, Tô Dung không trực tiếp bắt đầu trồng trọt, mà là đứng ở một bên, nhìn bộ dạng trồng trọt của những người khác.
"Tiểu Nhất, sao cô không trồng?" Tạ Kha Kha được phân mảnh đất nhỏ ở bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Có cần tôi giúp đỡ gì không?"
Có người giúp đỡ làm ruộng, tất nhiên Tô Dung rất vui vẻ. Cô gật đầu một cái, lại lắc đầu nói: "Cần, nhưng không phải bây giờ."
Thấy cô như vậy, Tạ Kha Kha cũng thông minh không tiếp tục trồng trọt dựa theo phương pháp nữa, yên lặng quan sát. Mặc dù anh ta không biết quan sát cái gì, nhưng Tạ Kha Kha tin chắc rằng: Nghe đại lão sẽ không sai.
Giống với hai người bọn họ, Văn Võ cũng không hành động. Ngoài ra còn có hai nữ sinh tương đối tỉ mỉ chú ý đến cử động của bọn họ, cũng dừng động tác trồng trọt lại.
Còn dư lại ba nam thì ngược lại, đều đang trồng thực vật, nhưng Tô Dung phát hiện có một chỗ rất thú vị: Tiểu Nhị dùng xẻng xúc một cái, thì phải thở hổn hển mấy ngụm, lại dùng tay áo lau cái trán bóng loáng hoàn toàn không có chút mồ hôi nào của mình. Trái lại Triệu mập mạp rất cố gắng, chỉ là anh ta mập mạp, lao động cũng sẽ chậm hơn người khác.
Một cách tự nhiên, trong ba người, người có tiến triển nhanh nhất chính là 'đầu con nhím'. Người này vô cùng tích cực, cầm cái chậu cây phủ đầy gai đen, trước tiên cẩn thận dùng khăn giấy lau nửa ngày, sau đó đào một cái hố, vùi cây vào trong đất.
Chẳng được bao lâu, cây có gai lộ ra trên mặt đất này trở nên ố vàng, 'đầu con nhím' nhất thời luống cuống: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi trồng lại thất bại?"
Nhân viên trong nhà gỗ lập tức chạy đến, tốc độ cực nhanh đào đất mò cây có gai lên, lại bỏ vào trong một chậu mới. Làm xong tất cả mọi thứ mới nói chuyện với 'đầu con nhím': "Thật xin lỗi, ngài trồng trọt xảy ra vấn đề, xin hỏi có muốn trấn an thực vật hay không?"
"Tôi..." 'Đầu con nhím' có chút do dự, mặc dù mới vừa rồi mọi người đều nói trấn an nhất định là một cái bẫy, nhưng cám dỗ trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ không ai có thể chống đỡ được.
"Anh ta không muốn."
Trong lúc bất chợt Tô Dung đi đến, trực tiếp từ chối thay gã. Đồng thời bình tĩnh nhìn 'đầu con nhím', chờ lựa chọn của gã.
Thấy vậy, 'đầu con nhím' cắn răng, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tha: "Được rồi, không cần."
Cho dù có vài phần tham lam, nhưng ít nhất mạng của mình quan trọng hơn khen thưởng gì đó.
Sau khi gã từ chối, nhân viên có chút thất vọng, không thể làm khác hơn là nói: "Vậy cũng tốt, mời ngài lại đi với tôi chọn một cây khác..."
Nhân viên còn chưa nói xong, đột nhiên Tô Dung lên tiếng: "Chắc là anh đưa nhầm phương pháp trồng trọt cho chúng tôi rồi đi?"
"Hả? Tại sao du khách lại nói như vậy?" Nhân viên kinh ngạc hoảng sợ, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác dối trá khó hiểu.
Tô Dung giơ tờ giấy trong tay lên: "Tôi phát hiện tờ giấy phương pháp này của tôi, hình như không đúng với thực vật của tôi. Chắc người bạn này cũng giống như vậy, anh có thể tự mình xem thử."
Vào lúc 'đầu con nhím' không hiểu gì cả, nhân viên cầm lấy tờ giấy của gã, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thật sự đúng là vậy. Phương pháp trồng trọt này là cho hoa hình não, sao lại đưa cho du khách chứ? Quả thật vô cùng xin lỗi, đây là lỗi của chúng ta, thật sự xin lỗi."
Thật sự xin lỗi?! Nói xin lỗi thì có tác dụng gì chứ? Đột nhiên 'đầu con nhím' cảm thấy tức giận, du khách dân địa phương xung quanh nghe được đối thoại của bọn họ, cũng dồn dập xông lên, chỉ trích nhân viên.
"Các người làm ăn kiểu gì vậy? Ngay cả chuyện này cũng làm sai?"
"Đúng vậy, cũng quá phế vật rồi đi!"
"Các người trực tiếp từ chức đi! Nhân viên làm việc như vậy thì còn ra cái thứ gì?"