Thấy cô dẫn đầu chọn xong, những người khác cũng vội vàng chọn chậu thực vật mà mình cảm thấy thuận mắt nhất, mặc dù chỉ trong một đám không tốt, chọn cái không tốt ít nhất mà thôi.
Đáng giá nhắc đến chính là bên trong mấy điều tra viên bọn họ, lại không có bởi vì cảm thấy những thực vật này kinh khủng, thì từ chối tham dự hoạt động này. Cho dù là Triệu mập mạp nhát gan nhất, cùng cẩn thận chọn lựa một thực vật kỳ lạ giống như có năm cái tay vặn vào nhau.
rất nhanh nhân viên đã phát cho mọi người một tờ giấy, phía trên chính là phương pháp trồng trọt.
Giấy của Tô Dung chính là:
Phương pháp trồng trọt: Lấy bùn đất trong chỗ trồng lau đều lên mỗi một lá cây, bọn chúng thích cảm giác bị đất bao trùm. Ngâm rễ kể cả đất trong chậu cây vào trong dịch nuôi cấy, chú ý không thể để cho lá dính nước.
Cấm kỵ trong trồng trọt: Không được bình luận về bọn chúng, mặc kệ là nhục mạ hay là ca ngợi.
Nhìn qua thì rất đơn giản, không khó để hoàn thành. Tô Dung tỏ ý Tạ Kha Kha đưa phương pháp trồng thực vật của anh ta cho mình xem một chút. quả nhiên phương pháp của anh ta không giống với Tô Dung, chỉ là hình như đều nói phương pháp trước, sau đó thì nói cấm kỵ sau.
Tạ Kha Kha thấy Tô Dung nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"...Không biết." Tô Dung lắc đầu một cái, nhưng cũng không thả lỏng chân mày đang nhíu ra, cô luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó rất lạ, là cô bỏ quên cái gì sao.
Ở một bên, Triệu mập mạp nghe nói như vậy, lập tức căng thẳng: "Sao vậy sao vậy? Là phương pháp có vấn đề sao?"
Sở Nhụy kéo vạt áo của anh ta, để anh ta lui ra sau một chút, mình thì tiến lại gần Tô Dung, hỏi: "Tiểu Nhất, cô phát hiện ra cái gì sao?"
Tô Dung vẫn lắc đầu, không nói lời nào. Nói nhiều lỗi nhiều, cô cũng không muốn ở trước mặt Tạ Kha Kha bại lộ thân phận của mình. Hiện tại ở chỗ này thiết lập nhân vật trầm mặc ít nói rất thích hợp với cô.
Những người khác cũng đã thành thói quen Tô Dung yên lặng không nói nhiều, thấy cô không nói tiếp, cũng không cảm thấy xúc phạm, rối rít thảo luận phương pháp trồng trọt của mình.
Mà bên Văn Võ cũng đang thảo luận, chỉ là bọn họ thảo luận chuyện khác: "Trong các người ai đi tìm một dân địa phương, nhìn thử phương pháp trồng trọt của người đó. Đến lúc đó chúng ta nhìn đối phương làm thế nào lại hành động tiếp, tỷ lệ xảy ra chuyện cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều."
Người nói chuyện chính là Văn Võ. Dưới tình huống có dân địa phương ở chỗ này, chính là bia đỡ đạn tốt nhất để cho bọn họ thăm dò tình huống nguy hiểm. Mặc dù những dân địa phương này có chút không quá bình thường, chỉ là sống trong thế giới quái đàm, có bao nhiêu người là bình thường chứ?
Nhưng mà anh ta mới vừa nói xong phương pháp, mấy người mới vừa rồi còn mở miệng nói chuyện lập tức ngậm miệng lại. Nhìn một cái cũng biết những dân địa phương kia có vấn đề, lỡ như đi qua nói chuyện bị giết thì tìm ai đòi công bằng?
"Nếu không... Chúng ta để cho tổ của Tiểu Nhất đi tìm người? Phương pháp là chúng ta cung cấp, vậy bọn họ phụ trách hành động cũng không thành vấn đề đi." Trong mắt Tiểu Nhị thoáng một một chút cảm xúc vô hình, nhỏ giọng nói.
"Không nhìn ra nha!" 'đầu con nhím' lập tức đồng ý: "Thằng nhóc nhà cậu còn rất thông minh!"
"Như vậy không tốt lắm đâu." Cao Xán đang sửa sang lại cột tóc nghe vậy thì nhíu mày, có chút không ưu loại hành động này.
'đầu con nhím' cười nhạo một tiếng: "Có cái gì không tốt? Nếu như cô mềm lòng thì cô đi đi, như vậy chúng ta không cần phải tranh chấp nữa."
Nói xong, gã cũng không để ý sự ngăn cản của Văn Võ, đi đến, nói thẳng với Tô Dung: "Chúng tôi có một phương pháp vượt qua hoạt động này tương đối an toàn, các người có muốn thử một chút không?"
Trái lại gã không ngu, không trực tiếp nói phương pháp ra.
Tô Dung nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Văn Võ ở phía sau một chút, sau đó mới nói: "Phương pháp gì? Để tôi đoán một chút --- các người muốn lấy dân địa phương làm bia đỡ đạn?"
"Sao cô lại biết!" 'đầu con nhím' kinh ngạc nói.
Tô Dung không trả lại, lại lần nữa cúi đầu nhìn tờ giấy hướng dẫn.
Ở trong quái đàm này, thật ra tướng mạo của cô rất bình thường, nhưng bởi vì biểu hiện của cô, trái lại làm cho loại tướng mạo này có một kiểu mị lực khác... Một loại nhìn thấu bi quan chán đời.
Cho tới bây giờ cô không có trả lời rõ ràng, nhưng lại để cho mỗi người giống như đã nghe được câu trả lời của cô --- "Vấn đề đơn giản như vậy cũng cần thiết phải trả lời sao?"
Văn Võ cười khổ một tiếng, anh ta biết nhất định Tô Dung đã nhìn ra được anh ta cố ý dung túng 'đầu con nhím'. Cái nhìn trước khi nói chuyện kia của đối phương, để cho anh ta cảm giác bị nhìn thấu.
"Cậu trở lại đi." Văn Võ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu Tiểu Nhất không muốn dùng phương pháp này, tất nhiên có nguyên nhân của mình."
Mặc dù ngoài miệng thì nói từ bỏ, nhưng Văn Võ rất rõ ràng, lấy tính cách của 'đầu con nhím', nghe anh ta nói như vậy, nhất định sẽ truy hỏi Tiểu Nhất.
Đúng như dự đoán, 'đầu con nhím' không phục nói: "Chúng ta làm như vậy có vấn đề gì? Chẳng qua là lòng dạ đàn bà, không muốn để cho những NPC làm người chết thay chứ gì?"
Tô Dung phiền nhất chính là loại người như thế này, dốt nát lại không biết sợ là gì, thật sự làm cho người ta vô cùng chán ghét. Mặc dù cô rõ ràng 'đầu con nhím' có thể làm cho người ta chán ghét như vậy, Văn Võ tuyệt đối có tác động vào. Nhưng nếu như bản thân người này không ngu ngốc, sao có thể bị Văn Võ lợi dụng hoàn toàn như vậy?
"Anh muốn đi thì đi đi." Cô không nhịn được trả lời một câu, ngay cả giải thích cũng không muốn.
Mắt thấy 'đầu con nhím' làm việc không thành công, Văn Võ không thể làm khác hơn là tự mình ra trận: "Tiểu Nhất, thật ra tôi cũng có chút tò mò, tại sao không để cho những dân địa phương kia dò đường cho chúng ta? Có thể mời cô nói cho chúng tôi biết được không?”
Tất nhiên anh ta sẽ không ngốc đến mức cho rằng Tô Dung mềm lòng, nếu như Tô Dung có bộ dạng sinh viên trẻ tuổi ngây thơ trong sáng, có lẽ sẽ còn hiểu lầm được. Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm kia, cùng với khí chất lạnh nhạt mà cô cố ý biểu hiện ra, dùng từ "mềm lòng" trên người của cô giống như là một chuyện rất buồn cười.