Bên cạnh quầy chính là cầu thang lên lầu, cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ, Tô Dung quay đầu lại, trên mặt tràn đầy ngây thơ, hỏi: "Sao vậy ạ?"
Chị Đường vô cùng hứng thú hỏi: "Tại sao muốn dán kín bồn tắm lại?"
"Bởi vì ở trong nhà vệ sinh em phát hiện một tờ giấy, phía trên nói không nên sử dụng bồn tắm." Tô Dung vừa đi lên cầu thang, vừa thành thật trả lời.
Cô không cần phải nói dối chuyện này, chỉ là đầu mối một tờ giấy mà thôi. Nếu như mỗi phòng đều có, nói không chừng chị Đường đã phát hiện. Nếu như chỉ có phòng của cô có, như vậy mỗi phòng khác chắc cũng sẽ có những manh mối khác.
Đối với loại đầu mối này, vốn dĩ là bù đắp cho nhau. Trước mắt quái đàm còn chưa lộ ra ý các điều tra viên cạnh tranh lẫn nhau, vậy chỉ cần không liên quan đến lợi ích của mình, cũng không cần quá giấu diếm.
Đối với Tô Dung mà nói, còn có thể thuận tiện đắp nặn hình tượng cô gái nhỏ ngây thơ một chút.
Trong mắt của chị Đường cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, lại như có điều suy nghĩ hỏi: "Vậy tại sao không trực tiếp để cho nhân viên dọn bồn tắm đi chứ? Như vậy không phải làm một lần nhàn nhã suốt đời sao?"
Là đang thăm dò mình sao? Tô Dung bình tĩnh bày ra bộ dạng hiểu ra: "Đúng vậy nha! Còn có thể như vậy!"
Sau đó cô ngượng ngùng gãi đầu: "Em quên mất còn có thể làm như vậy, đáng tiếc mới vừa rồi đã nói với nhân viên rồi, bây giờ cũng không tiện đổi ý nữa."
Lúc này chị Đường không nói gì, hai người cùng đi lên lầu hai.
Đi ra lầu hai chính là boong thuyền, mặt biển màu xanh da trời mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, sóng biển cuồn cuộn làm cho người ta nhìn đến quáng mắt. Trên mặt biển hiện ra sương mù nhàn nhạt, mặt trời bị ẩn trong mây nhìn không rõ. Gió biển thổi một cái, mùi tanh của biển nồng nặc mới vừa rồi cũng phai nhạt hơn một chút.
Bầu trời không có một con chim nào, mặt biển cũng không có chút sức sống, thật giống như đảo hoang ngăn cách với đời.
Vừa đi đến boong thuyền, người đẹp chị Đường đã duỗi người, dáng người thướt tha đặc biệt xinh đẹp. Cô ấy đi đến chỗ lan can, một tay dựa vào lan can, một tay khác thì kẹp điếu thuốc, vừa hút vừa nói: "Ai nha, trước đó còn nói lúc ăn tết sẽ đi ngắm biển, không nghĩ đến hoàn thành được nguyện vọng bên trong quái đàm. Chỉ là chỗ biển này xấu quá, có chút ô nhiễm ánh mắt của người ta."
Cảnh đẹp mỹ nhân, Tô Dung lại không có tâm trạng thưởng thức. Cô quan sát xung quanh mọt vọng, phòng ăn ngoài trời nằm ở bên kia, nhân viên mặc áo xanh da trời đang ngồi ở trong một cái liều. Cách hắn ta không xa chính là cửa hàng tổng hợp, nhìn qua bên trong bày đồ vật la liệt phong phú.
Không biết phòng y tế ở chỗ nào, có thể là ở bên trong cửa hạng tổng hợp.
Nhưng như đã nói, trừ đồ trong cửa hàng tổng hợp ra thì đều là miễn phí, vậy cần gì phải đi của hàng tổng hợp mua đồ chứ? Tiền trong cửa hàng tổng hợp là tiền quái đàm sao? Nếu là như vậy, vậy 100 tệ quái đàm trong tay cô cũng không có tác dụng gì lớn lắm.
Chú ý tới cô đang nhìn ở một phía khác, chị Đường quay đầu lại: "Em muốn đi cửa hàng tổng hợp sao?"
Tô Dung ngại ngùng cười một tiếng: "Em không có tiền, đi cũng không mua được gì."
"Không sao cả, chị đi với em!" Chị Đường ôm bả vai của cô, vừa định đi đến bên kia, cửa cầu thang lại vang lên tiếng vang.
Hai người cùng nhau nhìn về phía bên kia, đã nhìn thấy có ba người kết bạn đi lên. Là tổ hợp hai nam một nữ, người nam mặc một bộ quần áo da, đầu cắt ngắn một tất, một người khác thì áo sơ mi quần jean, cắt đầu như một cái mã vạch. Cô gái duy nhất có vóc người thon nhỏ, đầu tóc ngắn nhìn qua rất ngoan ngoãn đáng yêu. Nhìn qua ba người này đều là người xa lạ không quen biết nhau.
Cô gái kia nhìn thấy chỗ này còn có hai cô gái như mình, lập tức vui mừng, bước nhanh đến: "Xin chào hai người, tôi là Tề Hàn, chúng ta cùng nhau đi dạo được không?"
Nhìn một cái cũng biết hai người các cô là điều tra viên, cô gái có thể nhận ra cũng rất bình thường.
"Tiểu Tiểu." Tô Dung tự giới thiệu mình, thuận tiện cũng giúp người bên cạnh giới thiệu: "Người này là chị Đường."
Chị Đường gật đầu với Tề Hàn một cái, phun ra khói thuốc, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía hai người đàn ông kia, lúc này không tiếng động thắng tiếng động.
Đầu mã vạch lập tức đỏ mặt, hốt hoảng nói: "Tôi.. Tôi tên là Tiền Hạo Vũ, đây là lần thứ hai tiến vào quái đàm!"
"Ngô Úy." Đây là nam áo da, quả nhiên người như quần áo, một câu cũng không nguyện ý nói nhiều, cũng không có một chút thể hiện gì đối với đại mỹ nữ như chị Đường.
Trong năm người chỉ có Tiền Hạo Vũ là nói số lượng quái đàm mình trải qua, nhìn vào đúng là không thông minh lắm. Nhưng ai có thể chắc chắn anh ta không phải là vì để làm cho người khác hạ cảnh giác đối với mình xuống mới cố ý biểu hiện thành như vậy giống với Tô Dung.
"Chúng ta có nên ở chỗ này chờ những người khác hay không?" Tính cách Tề Hàn hoạt bát, nhìn về phía chị Đường: "Trước đó mọi người còn thấy điều tra viên khác hay không?"
Tô Dung vui vẻ ẩn thân, yên lặng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Chị Đường gật đầu: "Chờ đi, đây là lúc dễ dàng tập họp tất cả điều tra viên lại, mới vừa rồi chúng tôi không nhìn thấy điều tra viên khác, nếu như đoán không nhầm, tôi và Tiểu Tiểu chắc là người đi ra đầu tiên."
Đối với sự sắp xếp này mọi người không có dị nghị gì, Tô Dung nhìn nhân viên ở bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta có muốn gọi một ít đồ ăn vừa ăn vừa chờ không? Dù sao cũng là miễn phí."
Cô có một số việc cần kiểm chứng.
Nghe vậy, Tề Hàn lập tức hứng phấn gật đầu: "Được nha! Tôi còn chưa ăn đồ ăn trên du thuyền đâu! Nghe nói rất cao cấp!"