Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 150

Chương 150 -
Chương 150 -

Thấy cô ấy vui vẻ như vậy, trong mắt Tô Dung thoáng qua một chút kinh ngạc kỳ lạ. Đều bị quy tắc quái đàm chọn trúng, lại vô cùng có hứng thú với thức ăn của nơi này, thật không có vấn đề gì chứ?

Mới vừa rồi cô gái này biểu hiện ra ngoài cũng không quá giống là lần đầu tiên tiến vào quái đàm, coi như lúc trước là ôm đùi đại lão thông qua, cũng không nên không có tính cảnh giác như vậy đi?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt của cô không biểu hiện ra chút không đúng nào, hai người cùng đi nói với nhân viên áo xanh da trời ở bên kia: "Có thể gọi đồ ăn không?"

Nhân viên áo xanh da trời lập tức nhiệt tình đứng lên, đưa đến một thực đơn: "Tất nhiên là có thể! Xin mời tùy ý, đồ ăn chỗ này của chúng tôi đều là nguyên liệu mới vận chuyển đến ngày hôm nay, rất tươi."

"Mấy ngày sau đó thì sao?" Đột nhiên Ngô Úy mở miệng: "Cũng sẽ có máy bay vận chuyển nguyên liệu đến sao?"

Anh ta vừa nói lời này, đôi mắt của những người khác đều sáng lên. Nếu quả thật mỗi ngày đều có máy bay vận chuyển đến, có lẽ máy bay chính là phương pháp chạy trốn tốt nhất của bọn họ.

Nhưng nhân viên đã lắc đầu như trong dự đoán: "Mấy ngày nay sẽ không có máy bay vận chuyển đồ đến, nhưng mấy vị không cần lo lắng, chúng tôi sử dụng kỹ thuật ướp lạnh mới nhất, sẽ không để cho thức ăn bị hư. Hơn nữa vận chuyển hôm nay đủ cho chống đỡ bốn ngày, mọi người chỉ cần hưởng thụ là được rồi."

---

Cho nên đồ ăn đúng là không cần tiêu tiền? Nhìn thực đơn, chị Đường tùy ý gọi một ít sau đó quay đầu hỏi: "Các người có người nào muốn ăn sáng không?"

Tiền Hạo Vũ yếu ớt nói: "Chuyện đó... Tôi, tôi còn chưa có ăn sáng."

Nghe vậy chị Đường trực tiếp ném thực đơn cho cậu ta: "Vậy cậu chọn đi."

Nói xong tùy tiện tìm một cái chỗ ngồi giáp biển ngồi xuống chờ đồ ăn.

Tô Dung ngồi xuống bên cạnh cô ấy, mấy người khác cũng đều đi đến, mọi người ngồi xuống cùng một cái bàn.

Đồ ăn còn chưa lên, trong quá trình chờ đợi cũng rất nhàm chán. Tề Hàn chống cằm, thuận miệng hỏi: "Lại nói cũng không biết trên chiếc thuyền này trừ nhân viên NPC ra, thì có du khách gì đó không."

Chị Đường lắc đầu: "Chắc là không có, nếu không lúc này trên boong thuyền không chỉ có chúng ta."

Boong thuyền là thánh địa để ngắm cảnh, nếu quả thật có du khách, mặc kệ lúc nào cũng sẽ đầy ắp người. Bọn họ ở chỗ này là như vậy, đã đủ nói rõ vấn đề rồi.

Bên kia Tiền Hạo Vũ đã gọi món xong, ngồi vào vị trí cuối cùng mọi người để dành ra: "Cũng không biết tổng cộng có mấy điều tra viên."

Một đoạn đối thoại đơn giản, Tô Dung lấy được rất nhiều thông tin. Trước mắt nhận được thư chỉ có một mình cô, bởi vì trên bức thư có nói rõ số điều tra viên tham gia, nhưng những người này lại không biết.

Có gì đặc biệt ở chỗ này sao? Tô Dung hơi suy nghĩ đến chuyện này.

Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên, bữa sáng cũng không muốn ăn quá nhiều dầu mỡ, chỉ là có một ít món trung tây kết hợp, cùng với bánh ngọt.

Tô Dung không ăn gì cả, cô ăn sáng rồi, tạm thời còn chưa đói. Còn những người khác mỗi người cầm một ít đồ ăn lên. Trái lại không phải không sợ đồ ăn có vấn đề, chỉ là ở một nơi giống như đảo hoang thế này, nếu như đồ ăn có vấn đề, đó không phải là trực tiếp giết chết bọn họ sao? Cho nên trong lòng mọi người đều suy đoán những đồ ăn này an toàn.

Không quá bao lâu, tám người khác cũng lục tục đến. Một người trong đó tên là Tiểu Vương vừa đến đã lập tức mở to miệng la hét: "Thật là đói, tôi còn chưa ăn sáng! Có đồ ăn sao?"

"Tôi gọi một ít." Tiền Hạo Vũ yếu ớt nói, sau đó đưa hamburger không có người nào động đến cho anh ta.

Tiểu Vương lập tức ăn ngốn nghiến, những người khác cũng rối rít gọi món lấp đầy cái bụng.

Trong tám người này chỉ có hai cô gái, còn dư lại đều là đàn ông con trai. Toàn thể tổng cộng có 13 người, năm nữ, tám nam.

Lúc này thời gian đã đến chín giờ sáng, mọi người đều đơn giản giới thiệu mình. Trong mấy phút ngắn ngủi, Tô Dung rất dễ dàng đoán được không tính cô, trong 12 người này, có ba người đều có tính cách lãnh đạo, có hai người có tính cách độc lai độc vãng, những người còn lại thì trước mắt biểu hiện bình thường không có gì lạ cả.

Trong đám con gái, chỉ có chị Đường cố ý lộ ra tính cách lãnh đạo, trừ một người thích hành động một mình ra, mấy cô gái còn lại đều tự nhiên vây quanh chị Đường. Dưới hoàn cảnh này cùng giới tình dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau hơn.

Đối với chuyện dẫn đội, hiển nhiên chị Đường rất thành thạo, rất nhanh đã quyết định: "Chúng ta đi đến cửa hàng tổng hợp xem thử đi?"

Mấy cô gái không có ý kiến gì, vì vậy chị Đường cũng không hỏi những người khác, trực tiếp dẫn các cô đi đến cửa hàng tổng hợp.

Mấy người đàn ông phía sau liếc nhìn nhau, đều đuổi theo. Nếu như đến trễ bỏ lỡ đầu mối gì đó, vậy thì mất nhiều còn hơn được.

Trong cửa hàng tổng hợp cũng chỉ có một nhân viên áo xanh da trời, chỉ là còn có một nhân viên áo màu đen đi lang thang bên trong. Trong quy tắc bốn có nói --- một khi tầng nào đó xuất hiện nhân viên của những tầng khác, vậy đại biểu nhân viên này có chuyện phải làm.

Còn về làm chuyện gì, ít nhất trước mắt bọn họ không có sức để đi tìm tòi nghiên cứu.

Rất nhanh nhân viên áo đen đã biến mất trong tầm mắt của mọi người, Tô Dung nhìn lướt qua từng kệ hàng, nơi này có khu quần áo, khu thực phẩm, khu đồ dùng hằng ngày,... làm cho cô nhớ lại siêu thị An vui.

Chỉ là nơi này hiển nhiên không có nguy hiểm gì, chị Đường hỏi nhân viên thu ngân áo xanh da trời: "Những thứ này đều phải bỏ tiền ra mua sao?"

"Không phải." Ngoài dự đoán, nhân viên lắc đầu một cái: "Những thứ này không cần bỏ tiền ra mua."

Bình Luận (0)
Comment