Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 154

Chương 154 -
Chương 154 -

Cho nên nếu nói mình sẽ ra cái búa, vậy tuyệt đối không thể ra búa được. Nếu không ra búa, vậy cũng chỉ có hai lựa chọn là kéo và bao. Chỉ cần ra kéo, vậy mặc kệ như thế nào cũng sẽ không thua, còn có 50% trực tiếp thắng.

Tất nhiên, nếu như muốn mạo hiểm thắng trực tiếp, ra bao sẽ có xác suất chiến thắng lớn hơn.

Chu Hâm là người tương đối tự tin, nếu không cũng sẽ không trắng trợn uy hiếp Tô Dung như vậy. Người tự tin cũng theo bản năng tự tin lời nói dối của mình sẽ không bị người khác nhìn ra. Cho nên anh ta càng nghiêng về chuyện người khác sẽ tin anh ta ra búa, cho nên tiếp theo sẽ ra bao. Còn nếu nghĩ người khác ra bao, anh ta sẽ tự ra kéo.

Cho nên Tô Dung cho rằng muốn thắng, ra búa là tốt nhất. Búa đập kéo mà.

Nhưng so sánh với suy luận trước đó, suy luận này có tính thất bại sẽ lớn hơn nhiều. Cho nên nếu muốn chắc chắn, ra kéo thì chỉ có hai khả năng là huề và thắng thôi.

Nhắc đến sao cô lại hiểu rõ như thế, trừ sự quan sát tỉ mỉ của bản thân ra, còn phải cảm ơn nguyên chủ chọn ngành tâm lý học, khoảng thời gian này cô thường xuyên hiểu rõ kiến thức về cái này.

Trò chơi kéo búa bao chính là đang kiểm tra tâm lý của người chơi, lúc trước Tô Dung bởi vì cảm thấy hứng thú, từng có cố ý tìm hiểu, bây giờ mới có thể phân tích như vậy.

Tiền Hạo Vũ không nói gì, chỉ là yên lắng chắp hai tay sau lưng. Hai người đứng đối diện với nhau, chị Đường làm trọng tài: "Kéo, búa, bao!"

Một người ra kéo.

Một người ra búa.

Người thắng là Tiền Hạo Vũ.

Thấy tình hình này, Tô Dung nhíu mày, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Tiền Hạo Vũ, nếu như đối phương là ra tùy ý, vậy chỉ có nói vận may của cậu ta tốt, nếu như đối phương cũng trải qua phân tích suy nghĩ giống như cô, sau đó chọn búa, vậy Tô Dung cô vẫn nên suy nghĩ lại tính tình của người này một chút.

Một người sẽ buông tha sự thận trọng, lựa chọn mạo hiểm, tính cách không thể nào là loại ngu ngốc vô năng như Tiền Hạo Vũ biểu hiện ra vậy.

Quả nhiên có chuyện giấu diếm sao?

---

Mặc dù Chu Hâm vô cùng không muốn, nhưng anh ta thua cũng là sự thật người khác nhìn thấy. Muốn đổi ý, sợ rằng không có cách nào hợp tác với những người khác. Ở trong một loại quái đàm có quy mô rộng này, một người không thể thăm dò hết được. Nếu quả thật không có người nào đồng ý trao đổi đầu mối với anh ta, sợ rằng cách cái chết không xa nữa.

Cho nên anh ta không có cách nào đổi ý, chỉ có thể mặt mày xám xịt đi về phía quầy.

Mới vừa rồi nhân viên áo đen ở quầy vẫn luôn kiên nhẫn chờ bọn họ bàn bạc, bây giờ cuối cùng cũng thấy có người đi đến, lập tức hỏi: "Xin hỏi du khách muốn tiến hành rèn luyện cái gì?"

"Rèn luyện hai tay." Chu Hâm mím môi, nhanh chóng trả lời.

Nhân viên đứng ở quầy gật đầu, lớn tiếng gọi người: "Huấn luyện hai tay!"

Một huấn luyện viên mặc quần áo đen chạy đến, trước tiên gật đầu với nhân viên trước quầy, sau đó nhìn về phía Chu Hâm: "Là anh muốn huấn luyện hai tay sao? Đi cùng với tôi."

Mắt thấy Chu Hâm đi một bước quay đầu ba lần bị mang đi rồi, Tô Dung biết rõ còn hỏi: "Chúng ta muốn ở lại chỗ này chờ anh ta huấn luyện xong sao?"

Chị Đường tựa người vào trước quầy suy nghĩ một chút: "Huấn luyện này mất bao lâu?"

Nhân viên đứng quầy nói: "Ít nhất là hai giờ."

Nghe vậy, chị Đường quyết định thật nhanh: "Chúng ta đi trước, chờ cậu ta đi ra thì tự đi tìm chúng ta."

"Vậy tiếp theo nên đi đâu?" Tô Dung hỏi, thuận tiện liếc nhìn Tiền Hạo Vũ.

Sau khi thắng Chu Hâm, cậu ta không nói lời nào, còn yên lặng hơn trước nữa.

Chú ý đến ánh mắt của cô, Tiền Hạo Vũ có chút ngượng ngùng nói: "Nếu không trở về phòng của tôi tìm tờ giấy?"

Hiển nhiên chuyện này là không thể, không phải vào lúc bắt buộc trở về thì không có ai sẽ từ bỏ cơ hội thăm dò ngày đầu tiên, hơn nữa lúc này chỉ là buổi sáng mà thôi.

"Trước tiên đi dạo tầng này một chút." Chị Đường quyết định: "Mặc dù thiết bị ở chỗ này nhiều, nhưng cũng không thể thật sự có tác dụng để cho chúng ta thả lòng giải trí. Trước tiên đi đến rạp chiếu phim rồi đi KTV dạo một chút, sau đó lại đi lên trên lầu nhìn thử, như vậy chắc cũng sẽ gần đến buổi trưa, chúng ta vừa khéo có thể trở về đón Chu Hâm, sau đó cùng đi đến phòng ăn buffet."

Sự sắp xếp này rất hợp ý của Tô Dung, cô lập tức gật đầu nói: "Không thành vấn đề, bên cạnh cái này chắc là rạp chiếu phim, chúng ta cùng nhau đi vào đi."

Bên cạnh phòng thể dục chính là rạp chiếu phim, sau khi đi vào rạp chiếu phim, nhân viên áo đen mỉm cười hỏi: "Mấy vị là muốn xem phim sao? Chỗ này của chúng tôi có mấy bộ phim hay, có thể tùy ý lựa chọn."

Nghe vậy, chị Đường lập tức hứng thú nói: "Lấy một ít cho chúng tôi nhìn thử đi?"

Nhân viên áo màu đen tiện tay cầm ra ba đĩa phim, ba cái đều là màu xanh, phía trên chia ra viết "Đại mạo hiểm thế giới đáy biển", "Biển sau hàng chục ngàn mét", "Những động vật đáng yêu của đại dương".

Trừ cái đầu tiên là phim hoạt hình ra, hai phim khác đều là phim tài liệu. Nhưng mặc kệ thế nào, đều có liên quan đến biển cả. Không có gì bất ngờ xảy ra, những phim khác cũng là như vậy.

"Những phim này đều là miễn phí sao?" Người hỏi vẫn chị Đường, Chu Hâm vừa đi, trong đội ngũ người thích hợp trao đổi cũng chỉ còn một mình chị Đường.

Không bất ngờ, nhân viên áo đen gật đầu: "Tất cả phim ở chỗ này đều là miễn phí, bất kỳ lúc nào cũng có thể đến xem."

"Nói này có quy tắc hay không?"

"Chỉ có một quy tắc, lúc đang chiếu phim, không thể rời khỏi chỗ ngồi." Nhân viên trả lời: "Hơn nữa không thể ngủ quên giữa bộ phim."

Bình Luận (0)
Comment