Không thể ngủ quên giữa bộ phim là một thông tin tương đối có ích, điều này nói rõ, trong lúc xem phim có thể sẽ bởi vì chuyện gì đó mà ngủ quên mất. Sau khi ngủ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định rất nguy hiểm.
Chỉ là rất kỳ lạ, khác với phòng thể dục và phòng khách tổ chức tiệc tối, trong quy tắc không có yêu cầu điều tra viên phải xem phim. Đã như vậy, coi như trong rạp chiếu phim gặp nguy hiểm, bọn họ cũng hoàn toàn có thể lựa chọn tránh đi. Vậy nguy hiểm kia thiết lập có ý nghĩa gì?
Tô Dung ngẩng đầu quan sát rạp chiếu phim một hồi lâu, bây giờ cô đang đứng ở cửa, không có cách nào nhìn toàn cảnh bên trong. Nhưng có thể nhìn thấy màn ảnh lớn bên trong, phía trước đặt rất nhiều ghế ngồi, trên trần nhà còn có rất nhiều đèn soi, nhìn qua giống như là rạp chiếu phim bình thường.
Thu hồi tầm mắt, cô nhìn về phía chị Đường: "Đi đến chỗ tiếp theo sao?"
Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ không xem phim, trừ phi có cần gì đó.
Không bất ngờ, chị Đường vừa bước đi ra ngoài vừa nói: "Đi KTV thôi! Tôi cảm thấy chỗ đó chắc cũng không khác gì với rạp chiếu phim ở chỗ này."
Đúng như dự đoán, đều là nói giải trí, bên trong KTV đều chỉ có một nhân viên, nói cho Tô Dung biết nếu bọn họ muốn ca hát, ít nhất phải hát xong ba bài mới có thể rời đi.
Nơi này cũng là miễn phí.
Đừng thấy thiết bị lầu ba có nhiều thứ, nhưng đi dạo hết cũng không mất bao nhiêu thời gian. Còn nếu quả thật vào rạp chiếu phim và KTv sợ rằng phải tổn hơn nửa ngày, nhưng vấn đề là bọn họ không có vào.
Biết rõ chỗ này có điều kỳ quái, nhưng không có đầu mối, chị Đường chỉ có thể lựa chọn rời đi: "Chúng ta đi lầu bốn đi, chắc những người đó đã dạo hết lầu bốn rồi."
Trừ bốn người các cô ra, còn lại chín người, trong đó hai người ở lại lầu hai, hai người trở lại lầu một, còn năm người trực tiếp đi lầu bốn. Dựa theo thời gian, chắc bọn họ đã đi dạo hết lầu bốn rồi. Chẳng qua lâu như vậy cũng không có xuống, sợ là xảy ra vấn đề gì đó.
Đi vào lầu bốn cũng không phải trực tiếp tiến vào phòng khiêu vũ, ở bên ngoài còn có một cái phòng khác. Mùi nước hòa rất nồng mang theo mùi quýt tràn đầy cái tầng này, còn ngửi rất thơm.
Bọn họ mới vừa đi lên lầu, đã thấy trên lầu có một người đứng ở cửa, rõ ràng đang tranh luận với nhân viên.
Thấy thiếu một người, Tô Dung lập tức ý thức được chuyện gì đó.
"Các người đang làm gì vậy?" Chị Đưởng hỏi.
Tề Hàn chợt quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt: "Chị Đường, có người chết rồi!"
"Xảy ra chuyện gì?" Chị Đường lập tức hỏi: "Ai chết? Chết ở trong phòng khiêu vũ sao?"
Tô Dung và Tiền Hạo Vũ đều vểnh tai lắng nghe, đối với người ở trong quái đàm, cái chết của người khác chính là kinh nghiệm dạy dỗ để mình tránh khỏi cái chết, tất nhiên phải lắng nghe cho kỹ.
"Bởi vì quy tắc thứ 10, sau khi chúng tôi đi vào phòng khiêu vũ thì đều rất yên lặng, không ai dám nói chuyện. Phòng khiêu vũ này rất lớn, mặt trên còn có một cái đài trung tâm. Lúc Tiểu Vương định leo lên đài, không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên vô tình đạp trúng nhạc cụ gì đó, sau đó... Sau đó..."
Cô ấy che miệng lại, giọng nói trở nên nghẹn ngào, không nhịn được muốn ói. Nhìn vào không giống như đau lòng cho cái chết của Tiểu Vương, mà là sợ hãi đối với kiểu chết đó.
Thấy cô không nói được, chị Đường nhìn về phía một người khác: "Tiểu Vương chết như thế nào?"
"... Chết vì nhảy khiêu vũ." Người nói là một người nhuộm tóc màu xanh, vẻ mặt cũng rất khó coi, mang theo sự sợ hãi nồng đậm: "Bởi vì vi phạm quy tắc không thể phát ra tiếng, đột nhiên cậu ta bắt đầu khiêu vũ. Là cái loại nhảy hai người đó, nhìn vào giống như cậu ta đang nhảy với một người khác, nhìn rất vui vẻ. Nhưng biên độ mà cậu ta nhảy ngày càng lớn, ngày càng lớn, cuối cùng bởi vì nhảy quá sức mà tay chân đều bị rơi rớt ra, Nếu bây giờ cô đi vào phòng khiêu vũ, chắc có thể thấy thi thể văng tứ tung cùng với trên bức tường tràn đầy máu tươi của cậu ta."
Hai người khác cũng không tranh luận với nhân viên nữa, trong đó Ngô Úy mặt không cảm xúc mở miệng: "Cậu ta không phải thật vui vẻ, chắc là bị khống chế vẻ mặt."
"Nhảy rớt bộ phận cơ thể/" Tiền Hạo Vũ hiếm khi mở miệng hỏi.
Nam buộc tóc đuôi ngựa có khí chất nghệ thuật gật đầu, dùng một loại phương thức dễ hiểu giải thích cho mọi người: "Khi cậu dùng lực rất lớn vung cánh tay, cánh tay sẽ bị trật khớp, nếu như dùng lực lớn hơn nữa, vượt qua sức chịu đựng thì có thể làm cho cánh tay... bị đứt rời ra. Mà tứ chi và đầu của Tiểu Vương chính là vì dùng sức vùng vẫy quá lớn trong lúc nhảy mà rơi rớt ra."
Nhất thời ba người đều yên lặng, bởi vì cho dù ai cũng có thể nghĩ được loại chết này có bao nhiêu đau đớn. Là cần bao nhiêu sức, mới có thể làm khớp xương bị trật đứt rời ra, ngay cả da thịt cũng bị xé rách.
Bình thường gãy xương đã vô cùng đau rồi, tất nhiên loại kiểu chết này đau đớn vô cùng. Hơn nữa, tứ chí và đầu khẳng định sẽ không rơi ra cùng lúc, rất có thể là lần lượt rời khỏi thân thể. Đoạn thời gian trước khi Tiểu Vương chết hẳn, nhất định chính là sống không bằng chết.
"Vậy mới vừa rồi các người nói gì với nhân viên kia?" Miễn cưỡng nhịn xuống sự buồn nôn, chị Đường cũng không suy nghĩ sâu kiểu chết của Tiểu Vương nữa, hỏi một vấn đề mới.
Nói đến chỗ này, Tề Hàn lập tức căm hận nói: "Trước khi chúng em đi vào, cái tên kia nói cho chúng em biết phòng khiêu vũ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Chờ trong chúng em chết một người đi ra rồi, hỏi nhân viên kia tại sao có người chết. Nhân viên kia lại nói vào lúc chúng em đi vào cũng chỉ có bốn người, người nào bị chết?"