Tô Dung: "..."
Cô lộ ra vẻ mặt không dám tin: "Sau đó các người tranh luận chuyện này với nhân viên kia?"
Đây thật sự là quá to gan! Rõ ràng có vấn đề, còn dám cãi vả với nhân viên? Là đang ngại sống quá lâu sao?
Tề Hàn bĩu môi nói: "Không có, chúng tôi là tranh thủ muốn xem camera, thế nhưng nhân viên áo đỏ kia nói chỉ có trung tâm 'Sở nghiên cứu số 3' mới có video ghi hình lại, hắn ta sẽ không giúp chúng ta lấy."
Nghe được câu này, chị Đường nhíu mày: "Tại sao không muốn giúp đỡ? Hắn ta sợ trung tâm sao?
Lúc trước mọi người cũng không suy nghĩ vấn đề này, nam cột tóc đuôi ngựa lập tức quay đầu hỏi: "Tại sao các người không muốn giúp đỡ lấy video giám sát? Là bởi vì sợ trung tâm sao?”
Nhưng nhân viên kia bình tĩnh lắc đầu, thậm chí còn hỏi ngược lại bọn họ: "Tất nhiên không sợ, tại sao phải sợ trung tâm chứ?"
Nói xong, hắn ta nhìn về phía ba người Tô Dung mới đến: "Ba vị du khách này có muốn vào phòng khiêu vũ xem một chút không?"
Chị Đường là người lắc đầu trước tiên, sau đó nhìn nam cột tóc đuôi ngựa: "Các người ở trong phòng khiêu vũ phát hiện ra cái gì đó không?"
Loại thời điểm này trảo đổi đầu mối cho nhau rất cần thiết, nam cột tóc đuôi ngựa thành thật trả lời: "Nhìn qua bên trong không có gì đặc biệt cả, trên tường chạm trổ bức tranh người cá đang ăn cơm, trên đài trung tâm cũng có một bức tượng con cá. Trừ cái này ra chính là nơi đó rất dễ phát ra âm thanh, cho nên chúng tôi cũng không dám ở lâu kiểm tra nhiều."
Người tò mò muốn xem nhiều đã chết, nhưng anh ta cũng không nói lời này ra.
"Nhóm các người còn một người nữa đâu?" Đột nhiên Ngô Úy hỏi.
Lúc này Tề Hàn mới nhớ đến, vốn dĩ trong đội ngũ của bọn họ còn một người, nhất thời căng thẳng: "Đội ngũ các người cũng có người chết sao?"
Mặc dù chưa xác định Chu Hâm chết hay chưa, nhưng chị Đường vẫn lắc đầu: "Không có, cậu ta đi phòng thể dục rèn luyện."
Nói xong, thì nói tình huống phòng thể dục cho bọn họ.
Mắt thấy thời gian cũng sắp đến gần buổi trưa, nam cột tóc đuôi ngựa đề nghị: "Vậy trước tiên chúng ta đến phòng thể dục xem thử, nếu như Chu Hâm đi ra, thì cùng anh ta ăn cơm."
Đây vốn chính là kế hoạch lúc trước của bọn họ, tất nhiên chị Đường không có ý kiến. Chỉ là Tô Dung lại có vấn đề: "Tôi có thể tiến vào phòng khiêu vũ nhìn thử không? Tôi muốn nhìn tử trạng của Tiểu Vương một chút."
Sở dĩ là muốn như vậy, một là cô có kinh nghiệm trong việc nghiệm thi thể. Thi thể được xem như là chứng cứ cuối cùng người chết để lại, thường sẽ có thể thấy được rất nhiều đầu mối. Lúc trước khi muốn phá án, thi thể đều là thứ giúp đỡ tốt nhất.
Thứ hai chính là bởi vì lời mới vừa rồi của nhân viên áo đỏ làm cho cô nghi ngờ, đối phương chắc chắn Tiểu Vương không tồn tại như vậy. Vậy nếu như bây giờ hắn ta vào xem thi thể của Tiểu Vương, vậy cũng trực tiếp xem như không nhìn thấy sao? Hay là nói --- thi thể của Tiểu Vương đã biến mất?
Ôm suy nghĩ này, cô rón rén đi vào phòng khiêu vũ. Quả nhiên cô đoán không sai
Thi thể trong phòng khiêu vũ đã biến mất. Không có tình trạng chân tay cụt đầu văng khắp nơi.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, máu tươi văng trên tường vẫn còn, cũng không có biến mất theo thi thể.
Chuyện này không giống với sự đoán của Tô Dung, ở trong tưởng tượng của cô, Tiểu Vương phải biến mất hoàn toàn trên du thuyền này mới đúng. Sao thi thể biến mất, máu tươi vẫn còn ở hiện trường chứ?
“Nhân viên làm việc có thể đi vào được không?" Cô đi ra phòng khiêu vũ mở miệng nói?
Nhân viên áo đỏ bình tĩnh gật đầu, đi theo cô vào phòng. Những người khác từ tò mò cũng đi theo rồi.
Tô Dung chỉ là để cho bọn họ nhìn hiện trường một cái, rất nhanh đã rời đi, dù sao không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào trong phòng khiêu vũ, muốn nói còn phải ra ngoài nói.
Chò sau khi đi ra ngoài Tô Dung mới hỏi: "Nếu anh nói hoàn toàn không có người tên là Tiểu Vương, vậy anh có thể giải thích một chút, máu tươi trên tường và đất là từ đâu đến không?"
Lúc này những người khác còn đang kinh ngạc thi thể của Tiểu Vương biến mất, nghe vậy đều sáng mắt nhìn chằm chằm nhân viên làm việc. Nếu như có thể mượn chuyện này để nhân viên thừa nhận sự tồn tại của Tiểu Vương, như vậy bọn họ cũng có thể đạt được nhiều tin tức hơn.
Nhưng đối với loại chuyện này, hiển nhiên nhân viên áo đỏ đã sớm có đối sách: "Đó là lúc dùng sơn, vô tình vẩy lên tường. Thật xin lỗi ảnh hưởng đến trải nghiệm của du khách, chúng tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp."
Người đàn ông tóc xanh không nhịn được hỏi: "Vậy mùi máu tanh thì sao? Mùi máu tanh nồng đậm như vậy, anh nói đó là sơn sao?"
Nhân viên áo đó vô cùng bình tĩnh, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm chuyên nghiệp: "Xin lỗi, tôi không có ngửi được mùi máu tanh gì đó."
Rõ ràng người này định làm người mù, vấn đề là bọn họ không có cách nào với hắn ta.
Sau khi lấy được lời giải thích là "sơn" của nhân viên, Tô Dung cũng không hỏi nữa. Cô đang suy nghĩ đến một vấn đề --- tại sao máu lại không biến mất.
Vốn dĩ cô cho rằng tất cả đều là quỷ quái quấy phá, ví dụ như người chết đều bị hiến tặng cho quỷ quái, cho nên thi thể mới có thể biến mất.
Nhưng nếu dựa theo lời giải thích này, vậy máu cũng nên biến mất mới đúng, dù sao đối với quỷ quái mà nói, nhất định phải làm cho tất cả chứng cứ đều biến mất, mới có thể theo như lời nhân viên "Tiểu Vương hoàn toàn không tồn tại".
Nhưng bây giờ máu không biến mất, cô không thể không nghĩ đến một khả năng khác --- thi thể cũng không phải bị qủy quái lấy đi, mà là bị những người khác mang đi. Hơn nữa những người này có quan hệ rất sâu với nhân viên làm việc.