Bởi vì trước đó mấy người chị Đường đã bàn bạc xong, cho nên trái lại bây giờ không có người nào định đi vào phòng thể dục. Mà mấy người khác thì rối rít đi tìm nhân viên trong quây, cũng muốn bắt đầu rèn luyện hôm nay.
Nhân viên trong quầy cũng không từ chối, ghi tên từng người, sau đó gọi huấn luyện viên, dẫn bọn họ đi.
Cuối cùng còn dư lại bốn người Tô Dung, cùng với Ngô Úy.
Chị Đường khoang hai tay trước ngực, tò mò nhìn Ngô Úy: "Tại sao anh không đi? Đây chính là hạng mục đã chứng minh tạm thời không nguy hiểm."
Đối với vấn đề này, hiển nhiên Ngô Úy không muốn trả lời. tùy ý liếc nhìn cô ấy, sau đó xoay người rời đi.
"Thật tốt, tôi thích rồi." Bị anh ta không nể mặt như vậy, trái lại chị Đường lại cười, trong mắt còn có chút thích thú.
Vẻ mặt của Tô Dung chính là một lời khó nói hết, cô cảm giác giống như mình đang xem tiểu thuyết nam chính xuyên qua một quyển sách gì đó, nam chính biểu hiện đặc biệt một chút, lập tức hấp dẫn mỹ nữ chú ý.
Chú ý đến vẻ mặt của cô, chị Đường lại lần nữa cười ra tiếng: "Em sẽ không cho là chị vừa ý anh ta chứ?"
"Vậy chị..." Tô Dung có chút nghi ngờ.
Chị Đường lại lần nữa nhìn về phương hướng mà Ngô Úy rời đi, sâu xa nói: "Nhất định anh ta đã phát hiện ra cái gì, mới không có đi cùng với những người kia. Nếu như có thể lấy được đầu mối từ trong tay của anh ta, có lẽ chúng ta cũng có thể biến được bí mật của phòng thể dục.”
Thì ra là như vậy, nhất thời Tô Dung cũng cảm thấy đúng. Cô đã nói mà, sao chị Đường có thể đột nhiên chú ý đến đối phương được.
"Cho nên chị định dùng mỹ nhân kế à?" Tiền Hạo Vũ cũng thuận miệng hỏi một câu, nếu như là mỹ nhân kế, vậy không có chuyện của cậu ta rồi.
Nghe được vấn đề này, chị Đường nhún vai: "Nhưng cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó, hoàn toàn không có tác dụng. Cho nên tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tìm một tin tức ngang hàng ngang sức để trao đổi với anh ta đi."
Tô Dung gật đầu đồng ý, mặc dù Ngô Úy là người thích hành động một mình, nhưng rõ ràng không phải loại không thể trao đổi gì đó, Nếu như có tin tức đủ quan trọng, anh ta sẽ không từ chối trao đổi.
Mà Chu Hâm ở một bên mệt mỏi nghe đối thoại của bọn họ, chờ bọn họ nói xong mới hỏi: "Có thể đi ăn cơm được không? Tôi thật sự đói bụng?"
“Cậu muốn đi đến phòng ăn ngoài trời hay là phòng ăn buffet?" Chị Đường hỏi anh ta.
Ba người bọn họ khẳng định sẽ đi phòng ăn buffet, nhưng Chu Hâm vẫn có không gian lựa chọn.
"Tôi đi cùng với các người đi." Chu Hâm cũng không suy nghĩ nhiều, định đi theo đoàn.
---
Bốn người cùng nhau đi vào phòng ăn buffet, nơi đó đã có ba người. Bọn họ chính là bốn người đã ở lại tầng dưới, trong đó có một người đàn ông mặc áo lông màu xanh lục, một người đàn ông khác mặc quần ống loe. Cô gái duy nhất cũng giống Tô Dung buộc tóc đuôi ngựa, tuy nhiên lại không có tóc mái, nhìn qua càng nhẹ nhàng lưu loát hơn.
Người đàn ông áo lông nhìn thấy mấy người chị Đường, ôn hòa hỏi: “Mấy người các người chỉ có ba người đến đây sao, còn những người khác đâu?”
Anh ta rất rõ ràng trong thời gian hơn hai tiếng mấy người bọn họ không thể chỉ thăm dò tầng ba, nhưng đám người anh ta lại không nhìn thấy mấy người này ở tầng 2, vậy chắc chắn mấy người họ đã đến tầng bốn.
Tổng cộng tầng ba và tầng bốn có đến chín người, sao bây giờ chỉ có bốn người?
So sánh với anh ta, người đàn ông mặc quần ống loe lại càng thêm mất kiên nhẫn, tùy tiện hỏi: “Không phải bọn họ đã chết hết rồi chứ?”
Nghe thấy câu hỏi này, Tô Dung lập tức hiểu rõ: Người còn lại trong bọn họ chắc chắn đã chết. Chẳng trách chỉ có ba người xuất hiện.
Bởi vì người ta chỉ có thể tưởng tượng ra những thứ mà bản thân đã gặp phải, nếu không phải người của bọn họ chết, người đàn ông mặc quần ống loe cũng sẽ không vô thức cho rằng người phía bên này cũng đã chết.
Nhưng những người khác không nhận ra vấn đề này, chị Đường lắc đầu: “Đã chết một một người, những người còn lại đều đến phòng tập thể dục rèn luyện. Không biết Ngô Uý đã đi đâu.”
“Đến phòng tập thể dục rèn luyện?” Người đàn ông mặc quần ống loe kinh ngạc trừng lớn mắt: “Bọn họ dũng cảm như vậy sao?”
Vẫn là người đàn ông mặc áo lông thông minh hơn một chút, suy nghĩ một chút liền đoán được sự thật: “Có người đã thử nghiệm rồi sao?”
Chị Đường gật đầu, chỉ vào Chu Hâm đứng bên cạnh: “Vị này đã đến đó rèn luyện rồi, theo như cậu ấy nói thì không có vấn đề gì.”
Nghe vậy, người đàn ông mặc quần ống loe lập tức động lòng. Nếu hiện tại đi đến đó không có vấn đề gì, vậy hắn ta cũng phải nhanh chóng đến đó. Dù sao những thứ này mỗi ngày đều phải đến một lần, sớm chết sớm siêu sinh.
Không biết có phải đã đạt thành liên minh với hắn ta hay không, người đàn ông mặc áo lông nhanh chóng đứng dậy ngăn cản người đàn ông ống loe, dịu giọng nói: “Vậy xin hỏi tại sao mấy người các người lại không đến đó?”
Chu Hâm đang rất đói, nghe vậy có chút không kiên nhẫn: “Sao các người cứ hỏi tới hỏi lui như vậy hả? Còn để người khác ăn cơm không!”
Điểm chính trong lời nói của anh ta là “Không cho người khác ăn cơm”, nhưng người đàn ông áo lông lại tự hiểu rằng trọng điểm là “Sao cứ hỏi bọn họ”.
Vì thế người đàn ông áo lông chủ động giải thích những thứ bọn họ đã phát hiện ở tầng hai: “Xin lỗi, là do tôi đã hỏi quá nhiều. Sau khi mọi người rời đi, chúng tôi đã tìm thấy phòng y tế. Nhưng chúng tôi không thể trực tiếp tìm thấy, phải hỏi nhân viên mới biết được, chỉ khi có người cảm thấy không khỏe, phòng y tế mới mở ra.”
Tô Dung nhìn thấy bọn họ hiểu lầm, nhưng sự hiểu lầm này rất vừa ý Tô Dung, cho nên cô cũng không giải thích, chỉ để Chu Hâm tự đi lấy đồ ăn cho mình.