Nghe xong lời kể của người đàn ông mặc áo lông, chị Đường cười nhạo một tiếng: “Cho nên thật ra các người không thu hoạch được gì?”
“Đương nhiên không phải.” Người đàn ông áo lông cũng biết chỉ với một ít manh mối như thế này cũng không thể qua cửa được, lại tiếp tục nói: “Không đến được phòng y tế, chúng tôi liền tìm kiếm manh mối ở tầng hai. Cô đừng nói, chúng tôi thật sự tìm được tin tức liên quan đến ‘Cá’!”
Lời vừa nói ra, tinh thần của mọi người lập tức trở nên tỉnh táo. “Cá” có thể nói chính là yêu cầu đầu tiên mà hiện tại bọn họ đang cần. Nếu có thể có được thịt cá, bọn họ có thể đến cửa hàng tổng hợp mua sắm.
“Lúc ấy chúng tôi hỏi một nhân viên ở phòng ăn ngoài trời, quán ăn có bán thịt cá không. Hắn nói không có, bọn họ không bán thịt cá. Chúng tôi lại hỏi trên thuyền có thịt cá không? Hắn nói cho chúng tôi biết tất nhiên cá phải ở dưới biển.”
Nói thật nếu câu nói tiếp theo của người đàn ông áo lông kết luận là “Cho nên chắc chắn cá đang ở trong biển”, Tô Dung chắc chắn sẽ lựa chọn từ chối hợp tác cùng với người này.
Nhưng rất may anh ta không nói như vậy, mà chuyển giọng: “Nhưng đáp án sao có thể đơn giản như thế được? Hơn nữa thái độ của hắn rõ ràng là đang lừa người. Tôi liền hỏi lại hắn, nếu cá ở trong biển thì vì sao các người lại không dám câu lên? Hắn dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn tôi…”
Lúc này người đàn ông quần loe lập tức phụ họa: “Chính là ánh mắt rất kỳ quái, giống như đang nhìn một tên ngốc vậy.”
Người đàn ông áo lông: “…”
Anh ta im lặng trong chốc lát, sau đó mới giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Người nhân viên nói với tôi, cá này không cần câu. Sau khi hắn nói xong câu đó thì không nói gì nữa, nhưng theo tôi nghĩ những lời này đã làm lộ ra rất nhiều tin tức.”
Thật vậy, cá không cần câu, từ câu đầu tiên đã biết rõ đây chắc chắc không phải cá bình thường. Nếu không phải cá bình thường, cũng không nhất định phải ở trong biển.
Đồng nghĩa với việc, không cần câu cá thì người ta có thể dùng cách khác để lấy được cá.
“Dường như đám nhân viên này biết được rất nhiều tin tức, nhưng đều giấu diếm không nói.” Chu Hâm bưng đồ ăn trở về đúng lúc nghe được câu nói sau của người đàn ông áo lông, lập tức bất mãn phàn nàn.
Tô dung nhìn đồ ăn mà cậu ta lấy trong tay, bò bít tết, trứng cá muối, sushi… Thật sự vô cùng xa hoa cao cấp.
Bản thân cô cũng có chút đói bụng, vì vậy đứng lên định đi lấy một ít đồ ăn, thuận tiện hỏi: “Các người có ai muốn tôi mang cơm giúp không?”
“Chị muốn! Salad rau dưa và cháo trắng là được.” Nói chuyện chính là chị Đường.
Chu Hâm đứng một bên không nhịn được nói: “Cô chỉ ăn một chút như vậy thôi sao? Ngay cả thịt cũng không có? Trong quái đàm thì không cần giảm béo đâu!”
Chị Đường cười như không cười nhìn cậu ta một cái, không trả lời.
"Làm phiền cô mang cho tôi và Tiểu Lưu một phần cháo, cháo gì cũng được.” Người đàn ông áo lông nói, Tiểu Lưu chính là người đàn ông mặc quần ống loe.
Tiểu Lưu vốn muốn ăn một chút thịt, nhưng lại bị người đàn ông áo lông mỉm cười trừng một cái, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Cơm và thức ăn chay trong quái đàm chắc chắn là đáng tin, nhưng còn thịt lại không biết là thịt của thứ quỷ gì. Lỡ như là “Thịt cá”, vậy không phải sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc sao?
Nhưng rõ ràng Chu Hâm không hề nghĩ đến điều này, những người khác cũng không cảnh tỉnh cậu ta. Dù sao khi cậu ta trở về, trong miệng cũng đã ngậm một miếng thịt rồi. Ăn cũng đã ăn rồi, nếu nhắc nhở ngoại trừ khiến lòng người hoảng loạn, cũng không có tác dụng khác, còn có khả năng bị người ta ghen ghét. Những người ở đây đều là nhân tinh, đương nhiên không ai lắm miệng.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa và Tiền Hạo Vũ cùng nhau đứng lên, định cùng Tô Dung đi đến phòng buffet. Ba người đi cùng nhau sẽ khiến người khác yên tâm hơn, dù sao ba người bọn họ cũng không có khả năng thông đồng làm bậy hạ thuốc những người khác đúng không?
Đi đến khu vực lấy cơm, Tiền Hạo Vũ nhẹ giọng hỏi: “Tây Tây à, người đi cùng với cô đã chết rồi sao?”
Tây Tây là tên của nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, cô ấy báo tên sau Tô Dung, Tô Dung vô cũng nghi ngờ cô ấy đã sao chép ý tưởng đặt tên của mình.
Tây Tây gật đầu, không nhìn ra biểu cảm gì: “Hắn ta chết trong nhà vệ sinh”
“Có thể nói cụ thể một chút không?” Tiền Hạo Vũ lập tức hỏi.
“Chờ trở về đã.”
Tô Dung cũng vô cùng nóng lòng muốn biết được sự thật nên nhanh chóng chọn bốn chén cháo đặt lên khay, cùng hai người họ đi trở về.
Sau khi trở về chỗ ngồi, quả nhiên Tây Tây đã bắt đầu nói về chuyện mà cô ấy đã trải qua ở bên kia.
Cô ấy và người chết cùng nhau đi đến tầng một, đầu tiên là dạo một vòng quanh tầng một, sau khi phát hiện không có bất kỳ nơi nào có thể thông đến nơi khác, liền đi đến phòng của mình điều tra một chút.
Sau đó khi người chết tiến vào phòng của mình, trong nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến tiếng vang “Lộc cộc lộc cộc”. Quy tắc nói tình hình này an toàn, không cần phải quan tâm. Người chết chỉ tin nửa câu nói đầu, nhưng không hề tin nửa câu phía sau.
Vì thế cô ta quyết định đi đến nhà vệ sinh xem xét.
Tô Dung: “……”
Không thể không nói, đây là một tên tự tìm chết vô cùng tinh tế.
“Sau đó thì sao?” Chị Đường lên tiếng truy vấn, tờ giấy mà cô ấy đạt được có nội dung liên quan đến vấn đề này. Nếu chứng thực, vậy có thể chứng minh tờ giấy được phát hiện trong phòng là đáng tin.
“Tôi không muốn đi vào nên ở bên ngoài chờ cô ta. Kết quả cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đóng lại, tôi không mở ra được. Lên tiếng gọi người thì không ai trả lời, bên trong nửa ngày cũng không có tiếng động nào. Đợi một hồi lâu cửa tự động mở ra, tôi nhìn vào bên trong cánh cửa, chỉ nhìn thấy một chậu máu loãng, không thấy bóng dáng cô ta đâu cả.” Tây Tây một hơi kể hết mọi chuyện, uống một ngụm nước, không nói chuyện nữa.