Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 160

Chương 160 -
Chương 160 -

“Tình huống này… Có chút giống với Tiểu Vương đúng không?” Tô Dung cố ý thuận miệng nói.

Những lời này quả nhiên đã đánh thức chị Đường: “Không sai! Hai người chết này đều biến mất không nhìn thấy bóng dáng!”

Không, thứ quan trọng hơn chính là máu vẫn còn ở hiện trường. Trong lòng Tô Dung yên lặng phản bác cô ấy.

Ba người còn lại đều không biết chuyện của Tiểu Vương, vì thế chị Đường lời ít ý nhiều kể lại một lần.

Sau khi nghe thấy Tô Dung vậy mà lại là sinh viên học chuyên ngành pháp y, ba người khác không hẹn mà cùng nhau dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.

Tô Dung ra vẻ ngượng ngùng gãi đầu, học theo dáng vẻ giống hệt Tạ Kha Kha: “Có chuyện gì sao?”

“Thật là lợi hại!” Người mở miệng đầu tiên vậy mà lại chính là Tây Tây thích hành động một mình, hai mắt cô ấy phát sáng, lập tức xích lại gần đây: “Không ngờ rằng cô lại là pháp y đấy? Nghề nghiệp của hai chúng ta còn có vài điểm tương tự nhau đó!”

“Chẳng lẽ cô là cảnh sát?” Tô Dung kinh ngạc hỏi.

Tây Tây lắc đầu: “Tôi làm việc ở nhà tang lễ.”

Những người khác: “…”

Không biết vì sao, bầu không khí trong nhà ăn đột nhiên trở nên lạnh hơn.

Tô Dung dở khóc dở cười, nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ nhiệt tình, cô hoàn toàn không hề kì thị nghề nghiệp của đối phương, tuy nhiên cô cũng đã hiểu, vì sao lúc trước Tây Tây toàn trưng ra khuôn mặt lạnh. Làm việc ở nhà tang lễ, đã định trước sẽ gặp phải những người kỳ thị, dần dần cũng không còn nhiệt tình nữa.

Pháp y cũng giống như vậy, những người bạn làm pháp y thân thiết của Tô Dung ở kiếp trước, 90% người làm việc trong nghề nghiệp này đều có biểu hiện chậm chạp trong lời nói.

“Chúng ta thật sự rất có duyên đấy!” Cô cười nói: “Đáng tiếc người chết trong quái đàm này đều sẽ biến mất, tôi cũng không có đất dụng võ”

“Không có việc gì, không phải lúc nãy chị Đường đã nói rồi sao? Chỉ cần ở hiện trường, thi thể sẽ không biến mất.” Có lẽ bởi vì gặp được người có nghề nghiệp tương tự, biểu hiện của Tây Tây vô cùng nhiệt tình.

Tô Dung đột nhiên bị những lời nói này của cô ấy đánh thức, vốn dĩ suy đoán còn chưa dám chắc chắn cũng đã có thể xác định.

Vốn dĩ cô đoán những thi thể đó không phải bị quỷ quái mang đi, mà là một người khác nào đó. Nhưng chung quy đó chỉ là một suy đoán lớn mật, không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thực tế.

Nhưng Tây Tây đã cho cô linh cảm, đúng vậy, nếu thật sự là quỷ quái quấy phá, vậy khi vừa chết thi thể sẽ lập tức biến mất, chứ không phải chờ sau khi mọi người rời đi, mới biến mất ở nơi mà mọi người không nhìn thấy.

Chỉ có nhân loại mới có thể giả thần giả quỷ như vậy.

Như vậy xem ra, quái đàm này ít nhất vẫn còn một phe phái bị che giấu.

Ăn cơm xong, chị Đường nhìn về phía Tô Dung: “ Hiện tại em có muốn đi huấn luyện cùng chị không?”

Tô Dung lắc đầu: “Chờ buổi tối đi… Không phải rèn luyện đều là vào buổi tối và buổi sáng, không có giữa trưa sao? Thể lực của em không đủ, chỉ sợ hiện tại không thể chịu nổi qua hai tiếng.”

Đây thật ra chỉ là một nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là Tô Dung không thể nào xác định được quy tắc trong phòng tập thể dục.

Quy tắc trong phòng tập thể dục nói rằng [Trước ăn cơm ở nhà ăn xx, phải lập tức tiến hành vận động xx], câu nói này tưởng chừng đơn giản rõ ràng, nhưng thật chất lại có một điểm mơ hồ—— “Trước” đang ám chỉ điều gì.

Thời gian thường là thông tin then chốt dễ bị che giấu trong quái đàm, cho nên Tô Dung luôn luôn chú ý đến điểm này nhiều hơn.

Thời gian tiêu chuẩn chính xác có lẽ đang ám chỉ cái tên nào đó trong khu thời gian.

Rõ ràng từ “Trước”” không hề đạt được yêu cầu này, nó quá mơ hồ.

Nếu hiện tại cô đến phòng tập thể dục, vậy đợi đến ngày mai khi đến phòng tập thể dục, thì thời gian ăn cơm sẽ được tính dựa trên hai lần đến phòng tập, hay dựa theo thời gian từ lúc ăn cơm đến 12 giờ ngày mai đi đến phòng tập?

Với tiêu chuẩn lừa gạt người của nhân viên áo đen, chỉ sợ là hoàn toàn không trả lời câu hỏi này của cô.

Đến lúc đó cô chỉ có thể tự mình suy đoán, nếu đoán sai thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên sau khi ăn xong cơm chiều chính là thời gian tốt nhất, như vậy căn bản sẽ không gặp phải vấn đề này, bởi vì cho dù là trường hợp nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau.

Đương nhiên những cân nhắc này cô không thể nói ra được, trong quái đàm này, cô cần giả vờ thành một người ngốc nghếch, thiết lập nhân vật giống với Tạ Kha Kha. Nếu nói những điều này ra, chẳng phải sẽ trực tiếp từ bỏ thiết lập nhân vật sao?

Cho nên cô chỉ có thể mờ mịt đưa ra ý kiến, còn có nghe hay không, đó chính là chuyện của bản thân bọn họ. Dù sao mọi người đều là người xa lạ, cô cũng không có nghĩa vụ phải cứu người.

Nghe xong lời cô nói, chị Đường thật sự do dự một chút: “…Mặc kệ như thế nào? Trước tiên cứ lên xem thử mấy người kia đã đi ra chưa. Nhìn thời gian có lẽ cũng sắp đến hai tiếng rồi, bọn họ chắc cũng gần xong rồi đấy.”

Rõ ràng đây cũng là thứ người khác muốn biết nhất, không ai có ý kiến, mọi người cùng nhau đi đến tầng 3.

Cửa phòng tập thể dục trống rỗng, nhân viên áo đen nhàm chán đứng ở quầy lễ tân. Vừa nhìn thấy một số người đi về phía này, hắn lập tức lên tinh thần.

Chị Đường hỏi: “Nhóm người vào trước đã ra chưa?”

“Vẫn chưa ra, có lẽ còn khoảng nửa tiếng nữa đấy.” Nhân viên trả lời đầy chuyên nghiệp

Vì xác định suy đoán của mình, Tô Dung mơ hồ hỏi hắn: “Tôi chỉ mới ăn ở phòng ăn buffet thôi, nên tập thể dục như thế nào đây?”

“Vận động thân dưới đấy, trí nhớ của cô quá kém!”

“Ngài có thể dựa vào bảng quy tắc để tiến hành xem xét.”

Bình Luận (0)
Comment