Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 161

Chương 161 -
Chương 161 -

Giọng nói của Tiểu Lưu mặc quần ống loe và nhân viên cùng nhau vang lên.

Quả nhiên hắn không trả lời vấn đề này, trong lòng Tô Dung đã hiểu rõ.

Thời gian nửa tiếng cũng không lâu lắm, nhưng trên du thuyền không có bất cứ thứ gì để giải trí, thật sự rất nhàm chán.

Chị Đường có ý định dựa vào cơ hội này để tìm hiểu thêm một chút manh mối: “Xin hỏi trong tiệc tối có chỗ nào cần tiêu tiền không?”

Vốn dĩ vấn đề này có thể hỏi nhân viên ảo đỏ ở tầng trên, nhưng cái tên nhân viên mặc áo đỏ kia nói dối không hề chớp mắt, hỏi hắn cũng không có tác dụng gì. Cho dù hắn cho bọn họ câu trả lời, bọn họ cũng không dám tin!

“Không có, các vật tư và phương tiện trên du thuyền đều không cần phải tiêu tiền, còn có sự phục vụ hiện tại của chúng tôi.” Câu trả lời của nhân viên áo đen hoàn toàn giống với những gì được cung cấp trong quy tắc.

Nhưng sở dĩ gọi là “Gần như giống nhau”, chính là do vẫn còn có những điểm khác nhau. Chị Đường nhạy bén nắm bắt sự khác biệt: “‘Sự phục vụ hiện tại’ là có ý gì? Sau này các người sẽ không phục vụ như vậy nữa sao?”

“Không phải như thế.” Nhân viên áo đen thong thả giải thích: “Tôi nói ‘sự phục vụ hiện tại’, chính là đang chỉ việc các nhân viên giải đáp thắc mắc của các vị hiện tại, sắp xếp hoạt động phục vụ. Phải biết rằng, theo lý thuyết sự phục vụ của nhân viên có chắc hẳn cũng cần phải thu phí.”

Điều này là đương nhiên, nhưng bình thường phí phục vụ của nhân viên đều được tính trong giá sản phẩm buôn bán. Nếu các sản phẩm dịch vụ nơi này đều miễn phí, như vậy theo lý thuyết nhân viên nên được thu phí phục vụ đơn lẻ. Nhưng lên chiếc du thuyền này cũng là miễn phí, giống hệt với quy tắc đã nói.

Những người khác không biết quy tắc có sai sót, sau khi nghe nhân viên áo đen giải thích xong cũng không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng Tô Dung lại không như vậy.

Một là bởi vì cô biết quy tắc đó là sai, hai là vì cô không cho rằng nếu chỉ muốn nói những lời này, nhân viên lại cần nói thêm câu “Sự phục vụ hiện tại” như lúc nãy. Cô luôn cảm thấy trong những lời này vẫn còn có ý nghĩa gì đó bị che giấu, ngoại trừ “Phục vụ trong tương lai” mà chị Đường nhắc đến, có lẽ nó vẫn còn liên quan đến một thứ khác.

Không đợi Tô Dung suy nghĩ kĩ, mấy người Tề Hàn đã đi ra.

Giống với Chu Hâm, vẻ mặt của bọn họ cũng vô cùng mệt mỏi và hoảng hốt.

“Tôi rất đói!” Tề Hàn vừa đi ra ngoài liền nhịn không được kể khổ với Tô Dung, sớm biết như vậy lúc nãy đã cùng cô đi ăn trưa sau đó mới rèn luyện.

“Cơm ở phòng ăn buffet dưới tầng có mùi vị không tệ.” Tô Dung an ủi cô ấy, sau đó hỏi: “Cô ở bên trong như thế nào? Có gặp phải nguy hiểm gì không?”

Tề Hàn lắc đầu: “Không có, giống với những gì Chu Hâm nói. Bên trong chỉ là rèn luyện mà thôi. Nhưng mà rất mệt, ở thế giới hiện thực tôi cũng chưa từng rèn luyện, cảm giác đến quái đàm là có thể giảm béo.”

Như vậy thoạt nhìn dường như cũng không có vấn đề gì? Tô Dung không quá chắc chắn có phải bản thân đang suy nghĩ nhiều hay không. Là một thám tử, cô vốn có tính nghi ngờ rất nặng. Tuy nhiên dù sao đây cũng chỉ mới là ngày đầu tiên, không quá nguy hiểm cũng là điều bình thường.

“Đúng rồi Tiểu Tiểu, hiện tại em vẫn chưa định đi vào trong sao?” Chị Đường đi tới hỏi.

Tô Dung kiên định gật đầu, hiện tại phòng tập thể dục không có nguy hiểm cũng không đồng nghĩa với việc cô sẽ đổi ý. Trước khi không có cách nào hiểu rõ tiền đề thời gian chính xác, sau khi ăn tối rồi đi rèn luyện mới là giải pháp tốt nhất.

Thấy thế, cô ấy vui vẻ lùi về phía sau một bước, tiện tay vuốt mái tóc ngắn: “Vậy buổi tối chị mới đi cũng được, đến lúc đó hai chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Tuy rằng là nói như thế, nhưng Tô Dung biết cô ấy làm vậy là vì muốn giúp đỡ cô. Dù sao trước mắt Tô Dung không hề có biểu hiện đặc biệt lợi hại nào, còn chị Đường lại là đại lão có đạo cụ quái đàm. Cô ấy đi cùng với cô, cũng chỉ có thể là vì muốn giúp đỡ cô.

“Cảm ơn chị Đường.” Trên mặt Tô Dung lộ ra vẻ cảm kích, sau đó hỏi Tiền Bạo Vũ: “Bây giờ anh đi à?”

Không biết xuất phát từ mục đích gì, Tiền Hạo Vũ cũng lắc đầu: “Tôi cũng chờ buổi tối rồi đi.”

Tô Dung lập tức nói: “Vậy đúng lúc, chúng ta đến phòng anh xem thử có đồ vật gì không!”

Mấy người bọn họ đều đã nghe nội dung của những tờ giấy khác, chỉ có của Tiền Hạo Vũ là chưa. Người khác có lẽ sẽ quên chuyện này, nhưng cô chắc chắc sẽ không như vậy.

Được cô nhắc nhở, chị Đường lập tức phản ứng lại: “Đúng vậy, vừa lúc hiện tại cũng không có việc gì làm, đến phòng cậu xem thử cũng được. Lúc nãy suýt chút nữa đã quên rồi.”

Chu Hâm vui sướng khi người gặp họa nói: “Đúng vậy đúng vậy! Tiền Hạo Vũ sức quan sát của cậu không tốt, chúng tôi đến giúp cậu tìm thử, tránh việc để sót manh mối gì đó.”

Tuy rằng hiểu rõ đối phương đang âm dương quái khí, nhưng Tiền Hạo Vũ cũng không có biểu hiện tức giận gì, ngược lại còn ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy bây giờ đến phòng tôi đi, mọi người đừng quên nếu nghe thấy âm thanh trong nhà vệ sinh, tuyệt đối không thể đi vào.”

Sự cảnh cáo mà một người khác đã dùng sinh mệnh để đổi, tất nhiên bọn họ sẽ không thể quên.

“Các người muốn đi đâu?” Người đàn ông áo lông đột nhiên hỏi, rõ ràng anh ta biết bọn họ có việc muốn hoạt động riêng lẻ, nhưng vẫn muốn chen một chân vào. Tây Tây cũng nhích lại gần đây, rõ ràng cô ấy cũng cho rằng đây là cơ hội giao lưu manh mối rất tốt.

Thấy bọn họ cũng muốn tham gia, chị Đường nhìn anh ta mấy cái, đột nhiên nói: “Có lẽ anh cũng đã phát hiện thứ gì đó trong phòng đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment