“Cô đang nói tờ giấy đó sao?” Qủa nhiên người đàn ông áo lông cũng phát hiện manh mối.
Chị Đương gật đầu: “Nếu các người nói cho chúng tôi biết trên tờ giấy đó có viết gì, chúng tôi sẽ cho các người đi theo.”
“Cái đó… Tôi không thấy, nhưng tôi có thể đưa mọi người đến phòng của tôi.” Người tỏ thái độ đầu tiên chính là Tây Tây, lúc đó cô ấy cảm thấy nhà vệ sinh chắc chắn có vấn đề, nên vẫn chưa tiến vào.
“Tất nhiên là có thể.” Người đàn ông áo lông nhanh chóng đồng ý: “Tờ giấy của tôi viết rằng ‘Nhân viên sẽ nói dối, không thể tin tưởng hoàn toàn’, còn nội dung trên tờ giấy của Tiểu Lưu…”
Anh ta thâm ý nhìn lướt qua tất cả mọi người: “Là ‘Chỉ có một người có thể kết thúc tất cả’.”
Những lời này là có ý gì?!
Mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau, Chu Hâm không nhịn được hỏi: “Cái gì gọi là chỉ có một người mới có thể kết thúc tất cả? Chỉ có một người có thể thông quan sao? Hay là ám chỉ người đó có thân phận đặc biệt?”
Câu cuối cùng của cậu ta rõ ràng đã chạm vào điểm mấu chốt, trước mặt mọi người trở nên sáng ngời, chị Đường suy tư nói: “Nếu nói như vậy, mấy người chúng ta ở trong quái đàm này, chẳng lẽ không chỉ có thân phận điều tra viên bình thường?”
Tiểu Lưu mặc quần ống loe gãi đầu, cũng bởi vì hắn ta không hiểu được manh mối này, nên mới lựa chọn chia sẻ cùng những người khác.
“Câu ‘hoàn toàn thông quan’ này là có ý gì?” Tiền Hạo Vũ đột nhiên mở miệng hỏi: “Đang nói đến việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao? Nếu là như thế, vậy chúng ta cũng không cần quá chú ý đến vấn đề này.”
Dù sao việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm thật sự rất khó khăn, đối với đa số điều tra viên mà nói, thông quan mới là quan trọng nhất. Nếu tin tức này chỉ là manh mối để tiêu diệt nguồn ô nhiễm, vậy bọn họ thật sự không cần để ý quá nhiều.
Mấy người đối diện cùng nhau tiến hành phân tích manh mối, Chu Hâm đột nhiên cảnh giác nhìn về phía Tiểu Lưu: “Vì sao chúng tôi đều nhận được manh mối bình thường, còn anh lại nhận được manh mối quan trọng như vậy? Không phải anh bịa ra đó chứ!”
Tiểu Lưu không hiểu vì sao bản thân lại bị nghi ngờ nên lập tức tức giận: “Tôi nói bừa những thứ này thì có lợi ích gì sao? Có thể cho tôi tiền tệ quái đàm à? Sớm biết như vậy đã không nói cho anh biết!”
Người đàn ông áo lông giữ chặt hắn ta, dịu giọng nói: “Về vấn đề này, chúng tôi cũng không biết vì sao lại như vậy. Nhưng tôi nghi ngờ người có được manh mối đặc biệt như thế này không chỉ có một mình Tiểu Lưu.”
Sự nghi ngờ này cũng rất hợp lý, chị Đường nhanh chóng quyết định: “Hiện tại chúng ta đến tầng một tìm manh mối đi.”
Đi vào phòng Tiền Hạo Vũ, anh ta ở phòng 1524. Số của căn phòng hoàn toàn không liên quan gì đến bản thân căn phòng, hoàn toàn chỉ là bốn con số được sắp xếp ngẫu nhiên.
Tô Dung quan sát một chút, phát hiện phòng của anh ta và phòng của bản thân hoàn toàn không có gì khác biệt. Xem ra đấy chính là bố trí tiêu chuẩn của một căn phòng, phòng của tất cả mọi người đều như thế này.
Bởi vì những người khác đều phát hiện manh mối trong nhà vệ sinh, cho nên mọi người lắng nghe tiếng động một chút, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Người đi vào đầu tiên là Tiền Hạo Vũ, anh ta đi đến trước gương tìm kiếm một lúc, quả nhiên cũng tìm được một tờ giấy.
Tuy nhiên lại khiến người ta thất vọng, manh mối trên tờ giấy là “Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng động lạ tuyệt đối không được tiến vào”.
Manh mối này đã từng xuất hiện, chính vì vậy nên một người ở tầng một đã bỏ mạng. Cho nên tờ giấy này hoàn toàn vô dụng.
“Nói vậy tờ giấy của hai người chết vẫn chưa lấy đi đúng không?” Chị Đường đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, sau đó làm đầu tàu gương mẫu đi ra ngoài: “Trước mắt chúng ta cứ lấy manh mối đến tay đã, sau đó so sánh thử xem có thứ gì không giống nhau hay không.”
Không đợi những người khác đi ra ngoài, Chu Hâm liền gãi gãi đầu: “Các người biết bọn họ ở phòng nào sao?”
Bước chân của mọi người lập tức dừng lại. Đúng rồi, tầng một có gần một trăm căn phòng, sắp xếp theo trình tự ngẫu nhiên, ai biết bọn họ ở phòng nào chứ?
Tây Tây nhấc tay lên: “Phòng của tôi và phòng của cô gái đã chết trong phòng tôi biết.”
“Vậy đi đến hai phòng này trước.”
Mọi người đến phòng của Tây Tây trước, phòng của cô ấy là 1222. Nhanh chóng tìm được tờ giấy trong nhà vệ sinh, phía trên tờ giấy viết “Không ai có thể sống qua ngày thứ tư.”
Một câu nói như vậy cũng đủ để mọi người hít thở không thông. Trước khi nhìn thấy tờ giấy này, tất cả mọi người đều cho rằng điều kiện chính để thông quan quái đàm này là sống sót ở đây qua bốn ngày. Nhưng nội dung trên tờ giấy này đã đánh vỡ suy nghĩ viển vông của bọn họ, ngày thứ tư không thể nào thông quan được. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng với tình hình trước mắt, những gì viết trên tờ giấy chính là sự thật.
Nói cách khác cho tới tận bây giờ, bọn họ vẫn chưa tìm được điều kiện để thông quan.
Biểu cảm của mọi người đều trở nên nghiêm trọng, Tây Tây trực tiếp đi ra ngoài, nhanh chóng đưa mọi người đến phòng 1230, đây là phòng của cô gái đã chết.
Nhà vệ sinh ở đây không có thay đổi gì so với trước khi Tây Tây rời đi, trong bồn tắm là máu loãng đỏ thắm, toàn bộ phòng tắm tràn ngập mùi máu tanh tưởi và mùi cá.
Ngửi thấy mùi trong không khí, Tô Dung chau mày: “Vì sao lại có mùi cá nặng như vậy?”
Mùi máu từ đâu mà đến ai ai cũng biết, nhưng còn mùi cá thì sao?
“Tôi biết rồi!” Tiểu Lưu đột nhiên kêu lên: “Là ‘ cá ’ giết cô ta!”
Nghe vậy, mọi người đều lộ ra biểu cảm suy tư. Sự suy đoán này không phải không có lý, mùi cá tanh tràn ngập khắp căn phòng đều đang ám chỉ điều này.