“Nhưng thi thể đi đâu rồi?” Tô Dung muốn nhắc nhở mọi người, có khả năng chính ‘Cá’ đã dọn thi thể đi rồi.
Nhưng rõ ràng bọn họ không hiểu được suy nghĩ của cô, Chu Hâm nói một cách đương nhiên: “Đương nhiên là bị “Nó” lấy đi rồi, ‘ Cá ’ giết điều tra viên, hiến tế cho “Nó”.”
Rất có logic, nếu không phải Tô Dung đã sớm nghĩ đến một khả năng khác, có lẽ thật sự sẽ bị cậu ta thuyết phục.
Nhưng vẫn là câu nói kia, nếu thật sự là “Nó” đang quấy phá, vậy máu loãng kia cũng có thể biến mất, không cần phải tránh né người khác như vậy.
Cho dù là Tiểu Vương chết lúc trước, hay cô gái chết trong phòng này, khi thi thể biến mất đều không có ai nhìn thấy
Nơi nào ánh mắt không thể chạm đến, nơi đó đều vô cùng dơ bẩn.
Tờ giấy vẫn ở chỗ cũ, phía trên vẫn là một câu như cũ—— “Chết tiệt tôi chưa bao giờ học nghệ thuật!”
Khác với những tờ giấy lúc trước, nhắc nhở này thật sự khiến bọn họ như lọt vào sương mù. Chưa từng học nghệ thuật là có ý gì? Quái đàm này có thứ gì cần dùng đến nghệ thuật sao?
“Mọi người có suy nghĩ gì về hai tờ giấy này không?” Chị Đường hỏi mọi người.
Tây Tây trả lời cô ấy đầu tiên: “Cái thứ hai có thể đang nói đến tiệc tối, nơi đó có phòng khiêu vũ, nói không chừng sẽ cần khiêu vũ đấy.”
Chị Đường gật đầu lại lắc đầu: “Vậy vì sao không nói thẳng là khiêu vũ mà phải dùng từ nghệ thuật để thay thế?”
“Nói thẳng ra có lẽ sẽ không thể thông qua được đúng không?” Tiền Hạo Vũ suy đoán: “Chỉ có thể dùng lời nói mơ hồ như thế này để trình bày? Thứ có liên quan đến nghệ thuật trong quái đàm này, có lẽ chỉ có phòng khiêu vũ.”
Người đàn ông áo lông đưa ra ý kiến: “Chờ đến thời gian ăn tối, tôi sẽ dò hỏi manh mối của những người khác. Cái này thoạt nhìn rất quan trọng, chúng ta không thể bỏ lỡ được.”
Những người khác cũng đồng ý gật đầu, vì thế đến thời gian ăn tối, chị Đường dẫn đầu nói: “Trong phòng chúng ta mỗi người đều có một tờ giấy chứa manh mối, bảy người chúng tôi đã chia sẻ manh mối cho nhau bao gồm cả manh mối của cô gái đã chết, các người có muốn chia sẻ manh mối với chúng tôi không?”
Tóc xanh nghi hoặc nói: “Manh mối trong phòng? Thì ra trong phòng còn có manh mối sao?”
Người trả lời hắn ta là người đàn ông cột tóc đuôi ngựa: “Có, tôi đã lấy được.”
Trước khi hắn ta rời khỏi phòng, cũng đã tìm tỉ mỉ trong phòng, đương nhiên không bỏ lỡ tờ giấy trong phòng.
Cô gái nhỏ Tề Hàn ngồi bên cạnh vỗ bả vai hắn ta, dáng vẻ chị em tốt: “Không sao đâu, tôi cũng không phát hiện.”
Nam tóc xanh: “……”
Không quan tâm đến hai con gà bên cạnh đang mổ nhau, Ngô Uý gật gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Rất nhanh sau đó họ đã lấy được bốn tờ giấy của mấy người bọn họ và cả tờ giấy của Tiểu Vương đã chết. Năm tờ giấy đó phân biệt là:
“Nhân viên biết rất nhiều tin tức, nhưng chúng ta không thể lấy được.”
“Chúng ta cần phải bảo vệ người đó, nhưng ai muốn giết hắn?”
“Có người mất tích, tôi nghi ngờ hắn ở tầng -1.”
“Người kia không có khả năng sống sót, quái đàm chết tiệt này rõ ràng đang chơi xấu!”
“Tôi đã không có cách nào rời khỏi con thuyền này.”
Tổng cộng là năm manh mối, mỗi một cái đền khiến mọi người lọt vào trong sương mù. Trên bàn ăn vô cùng yên lặng, không ai nói gì cả. Mỗi người đều đang tự hỏi, tự hỏi manh mối này đang ám chỉ điều gì.
Thật ra điều đầu tiên rất đơn giản, tất cả mọi người đều biết những nhân viên đó biết rất nhiều sự việc bên trong.
Nhưng còn điều thứ hai thì sao?
Cần phải bảo vệ một người, Tô Dung nghĩ đó chính là người có thể kết thúc tất cả được nhắc đến trong tờ giấy của Tiểu Lưu. Bảo vệ hắn rất quan trọng, bởi vì hắn đại diện cho một cách thông quan khác.
Nhưng câu “Ai muốn giết hắn” thật sự khiến manh mối này trở nên khó khăn hơn. Có người muốn giết chết người có thể tiêu diệt nguồn ô nhiễm này, người này có thể là nhân viên, là thuyền trưởng, là “Cá”, là “Nó”, thậm chí là các điều tra viên khác.
Tuy nhiên Tô Dung cảm thấy lựa chọn “Cá” và “Nó” có thể loại bỏ, bởi vì bọn nó vốn dĩ muốn giết chết điều tra viên.
Nghĩ đến đây, Tô Dung không khỏi trừng lớn đôi mắt. Rốt cuộc là nhân viên muốn giết chết người này, hay là —— trong các điều tra viên có nội gián?
Điều thứ ba đã nói rõ tầng -1 (tầng phụ) thật sự tồn tại, đây là điều Tô Dung đã biết, không có gì đáng để thảo luận.
Điều thứ tư lại rất thú vị, nếu “Người kia” trong hai tờ giấy đều ám chỉ cùng một người, vậy vì sao hắn lại không có cách nào sống sót chứ? Nếu đã biết được đâu là nguồn ô nhiễm gây hại, chắc chắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để bảo vệ mình. Nói cách khác, có thể là những thủ đoạn này khiến “Người kia” không cách nào sống sót?
Còn điều cuối cùng, cũng là điều cô không thể nào hiểu được, không có cách nào rời khỏi con thuyền này là vì đã chết sao? Hay vì một nguyên nhân khác nào đó mới khiến hắn không có cách nào rời khỏi đây?
Trầm mặc thật lâu, Tô Dung đột nhiên đứng lên: “Tôi muốn đến phòng tập thể dục.”
Cơm chiều cũng đã ăn xong, đương nhiên phải đến phòng tập thể dục sớm một chút. Hiện tại đã là 8 giờ, nếu qua 11 giờ vẫn còn ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Chị Đường cũng là người chưa đến phòng tập thể dục cũng đứng lên, bảy người mênh mông cuồn cuộn cùng nhau đi đến phòng tập. Khi đi đến cửa chị Đường đột nhiên xoay người hỏi: “Các người có định đến tiệc tối không?”
9 giờ mỗi ngày đều có tiệc tối, tuy nhiên chỉ có tiệc tối ngày cuối cùng mới ép buộc tất cả mọi người đều phải đi.
Không ai đáp lời, cho dù mọi người đều cho rằng đến tiệc tối có lẽ sẽ tìm được rất nhiều manh mối, nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, có ai không biết ở đó vô cùng nguy hiểm chứ? Bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên, vẫn chưa có người tình nguyện đi chịu chết.