Vốn dĩ chị Đường chỉ thuận miệng hỏi, thấy không ai đáp lời, nhún nhún vai, sau đó ôm lấy bả vai Tô Dung cùng đi đến phòng tập thể dục.
Trời đã khuya, nhưng đèn trong phòng tập vẫn sáng. Nhân viên áo đen đứng trước quầy lễ tân, khi nhìn thấy mấy người họ đi đến, lập tức tươi cười nghênh đón: “Các vị tới rèn luyện sao?”
Mọi người mồm năm miệng mười nói cho nhân viên biết bài tập thể dục của mình, trong đó người phải tập luyện nửa người dưới chỉ có một mình Tô Dung.
Huấn luyện viên đưa cô đến bên cạnh máy chạy bộ: “Cô cần phải chạy ở phía trên hai tiếng, tốc độ sẽ không quá nhanh, cứ nửa tiếng nghỉ một lần. Đến giờ tôi sẽ đến gọi cô nghỉ ngơi.”
Nói xong , hắn bật chiếc TV lớn được đặt trước máy chạy bộ, sau đó mở máy chạy bộ lên, thuận tiện nói với cô: “Khi chạy bộ sẽ có chút nhàm chán, có thể xem TV để giải trí.”
Bởi vì chỉ có cô là người duy nhất luyện tập hai chân, khu vực chạy bộ cũng tương đối độc lập với những khu vực còn lại, cho nên Tô Dung cũng không nhìn thấy những người khác đang làm gì.
Cô bước lên máy chạy bộ, tầm mắt chuyên chú nhìn chân mình, hoàn toàn không hề nhìn TV. Nếu đã biết TV có vấn đề, tất nhiên cô sẽ không biết rõ còn cố phạm sai lầm.
Huấn luyện viên cũng không nhìn chằm chằm vào cô, không biết đã đến nơi nào nghỉ ngơi rồi. Tô Dung cứ cúi đầu như vậy im lặng đếm đến 1900, cuối cùng huấn luyện viên cũng trở về.
Tuy nhiên lúc này chỉ mới 20 phút, hắn trở về làm gì?
“Bắt đầu luyện tập vẫy đuôi.” Huấn luyện viên khởi động máy chạy, lạnh lùng ra lệnh.
Tô Dung sửng sốt một chút, không hiểu hắn muốn làm gì.
Chú ý đến cô không có động tác gì, huấn luyện viên đối diện với tầm mắt nghi hoặc của Tô Dung, cũng sửng sốt một chút: “Cô không……”
Hắn chỉ nói đến một nửa, lại giống như bừng tỉnh lập tức ngậm miệng: “Tôi thấy cô chạy bộ quá nhàm chán nên định đổi bộ môn khác cho cô nghỉ ngơi”
Lời giải thích cứng ngắc này tất nhiên không thể khiến Tô Dung tin tưởng, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, mà gật đầu: “Tôi thấy chạy bộ không nhàm chán chút nào, ngài không cần lo lắng.”
Huấn luyện viên xấu hổ gật đầu, liếc mắt sâu xa nhìn Tô Dung một cái, sau đó bước nhanh rời đi. Thấy bóng dáng hắn biến mất, nụ cười trên mặt Tô Dung trầm xuống, nhảy xuống khỏi máy chạy bộ, nhanh chóng đi đến khu vực yoga.
Cô không hề nghênh ngang đi đến, mà dùng máy móc che chắn cho mình, lặng lẽ đi đến xem xét tình hình.
Trong khu yoga, mấy người chị Đường đang nằm nghiêng trên tấm thảm yoga, chắp tay trước ngực đưa qua đỉnh đầu, thân thể không ngừng uốn éo vặn vẹo như rắn. Động tác của mỗi người đều rất đồng đều, giống như đang bị điều khiển.
Đây là động tác yoga?
Tô Dung trăm phần trăm không tin, tuy rằng cô không hiểu biết về yoga, nhưng cũng không cho rằng trong yoga lại có những động tác ma quái như vậy. Hơn nữa trường hợp này quá quỷ dị, nếu tự động rèn luyện thì sẽ không thể nào đều nhịp với nhau như vậy được. Nực cười, ngay cả thể dục buổi sáng còn có người làm việc riêng đấy! Ai lại đi tập yoga nhìn là biết có vấn đề như thế này chứ?
Sau khi xác nhận tình huống ở chỗ này, Tô Dung không dám trì hoãn nữa, đang chuẩn bị chạy trở về. Nhưng trong lúc cô định quay đầu lại, ánh mắt của cô lập tức đối diện với ánh mắt của huấn luyện viên bên này.
Tô Dung trừng lớn đôi mắt, trong chớp mắt tim cô như ngừng đập.
Huấn luyện viên áo đen lộ ra nụ cười quỷ dị, giơ tay chỉ vào hướng cô đang đứng: “Hạng mục rèn luyện tiếp theo, bắt lấy người kia.”
--------------------
Khi nhìn thấy những người đó giống như đã mất đi thần trí nghe thấy mệnh lệnh của huấn luyện viên, đồng lập đứng lên như tang thi, hai mắt vô hồn nhìn cô, Tô Dung có cảm giác mình sắp xong rồi.
Không gian trong phòng tập thể dục có hạn, dưới tình huống không thể rời đi, bị nhiều người vây quanh như vậy bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn.
Tuy rằng lý trí đã suy đoán như vậy, nhưng khi mấy người chị Đường chạy về phía cô, Tô Dung vẫn quay đầu bỏ chạy. Bị bắt là một chuyện, nhưng tự mình rối loạn lại là một chuyện khác.
Dù sao đám người kia bây giờ cũng không có quá nhiều ý thức, nếu thật sự không được thì cô cứ xem như đám người thực vật lúc trước, một cái xẻng liền xong việc, cho dù chạy không thoát cô cũng có thể dùng xẻng gõ tỉnh mấy người.
Trong lúc này thật sự là cơ hội tốt để phán đoán thực lực của bọn họ, rõ ràng, thực lực của chị Đường là mạnh nhất, tốc độ của cô ấy rất nhanh, tốc độ của Tô Dung đã được tăng thêm nhưng ở trước mặt cô ấy lại hoàn toàn không đủ dùng.
Tiếng bước chân hỗn loạn phía sau dần dần tới gần, Tô Dung thở hổn hển, hai chân dùng hết toàn bộ sức lực nhanh chóng chạy đi, trong lòng âm thầm kêu khổ. Rõ ràng cô là một người lao động trí óc, vì sao lại gặp phải loại tình huống này chứ?
Thể lực của cô cạn kiệt từng chút một, ngay khi cô hạ quyết tâm định quay đầu lại, tiếng bước chân đột nhiên biến mất.
Không khí yên lặng đến đáng sợ.
Tô Dung đột nhiên xoay người, nhìn thấy phía sau không có một bóng người. Phòng tập thể dục vốn dĩ được bật đèn sáng ngời lại chỉ còn vài ngọn đèn nhỏ, có một bể bơi trống vắng cách đó không xa, nhìn vô cùng quỷ dị.
Quy tắc thứ năm trong phòng tập thể dục [ Phòng tập thể dục không có bể bơi]
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Dung lập tức nhận ra bản thân đã bị lừa.
Vừa rồi bởi vì chạy quá vội nên chưa kịp suy nghĩ. Hiện tại nghĩ lại, với tốc độ đó của chị Đường, sao có thể lâu như vậy cũng không đuổi kịp cô chứ? Chỉ có một loại khả năng, bọn họ cố ý đuổi theo cô, khiến cô chạy về phía này.
Hiện tại, cô đã rơi vào bẫy.
Quy tắc thứ năm có màu đỏ, Tô Dung đã sớm biết trong phòng tập có bể bơi tồn tại. Nhưng bể bơi này có an toàn hay không, chắc chắn vẫn là một dấu chấm hỏi.