Trong tổ đội này của bọn họ, những người khác chắc chắn tin tưởng Tô Dung sẽ không giết người, nếu người chết là Tây Tây, vậy Tiền Hạo Vũ chắc chắn không thể thoát tội. Còn nếu người chết là cô, vậy chàng trai Tiền Hạo Vũ vẫn là kẻ bị nghi ngờ nhất.
Đương nhiên, Tô Dung tin tưởng người chết chắc chắn không phải cô.
Cuối cùng là người đàn ông tóc đuôi ngựa và Ngô Úy, Ngô Úy dám đơn độc một mình, tuyệt đối là có thực lực, để anh ta giám sát tóc đuôi ngựa cũng khiến Tô Dung rất yên tâm.
Sở dĩ chia tổ đội như vậy, đương nhiên mục đích quan trọng nhất chính là tìm ra nội gián kia.
Nhìn mọi người rời đi, Tô Dung thở dài. Cô thật sự đã vì đội ngũ này mà trả giá bằng rất nhiều tế bào não.
--------------------
Tuy rằng không biết vì sao Tô Dung lại muốn kéo Tiền Hạo Vũ nhập bọn, những vốn dĩ Tây Tây cũng không phải là một người nói nhiều, cũng không hỏi cô nguyên nhân. Còn về phần Tiền Hạo Vũ, không biết tên này xuất phát từ suy nghĩ gì, cũng không nói chuyện, chỉ ở lại boong thuyền cùng với hai người Tô Dung.
Khi đến gần giữa trưa, Tây Tây nắm lấy tay Tô Dung, giọng nói suy yếu: “Đầu của tôi rất choáng váng, có cảm giác không ổn lắm”
Tô Dung lập tức đứng lên khỏi ghế: “Chúng ta đi tìm phòng y tế.”
Là chàng trai duy nhất trong tổ ba người, Tiền Hạo Vũ chủ động bế Tây Tây lên, sau đó hỏi Tô Dung: “Phòng y tế ở đâu?”
Tô Dung bước nhanh vào cửa hàng tổng hợp, trực tiếp hỏi nhân viên: “Ở chỗ chúng tôi có người bị say tàu, có thể mở phòng y tế không?”
“Đương nhiên rồi.” Nhân viên chỉ vào phía bên trong cửa hàng tổng hợp: “Phòng y tế ở ngay bên kia.”
Dựa theo phương hướng mà hắn chỉ, ba người Tô Dung nhanh chóng tìm được phòng y tế. Đó là một căn phòng có cánh cửa lớn màu xanh rất bình thường, phía trên có bản hiệu “Phòng y tế”.
Tô Dung gõ cửa, một giọng nam vang lên: “Vào đi.”
Tô Dung đẩy cửa ra, bên trong không hề có cảnh tượng khủng bố như cô tưởng tượng, cũng bình thường như bất kì phòng y tế nào của các trường học.
Bác sĩ nam mặc áo khoác trắng dài ngồi trên ghế, nhìn cô rồi đẩy mắt kính: “Ai trong số các người có vấn đề?”
“Là cô ấy, đầu của cô ấy rất choáng váng.” Tô Dung vội vàng chỉ vào Tây Tây, Tiền Hạo Vũ nhanh chóng đặt Tây Tây lên trên một giường bệnh.
Bác sĩ đi đến xem xét, kéo mí mắt của Tây Tây ra nhìn thử, sau đó lấy một hộp thuốc từ ngăn tủ ra, lấy một viên thuốc nhỏ lớn bằng ngón tay út bên trong ra: “Uống cái này vào thì sẽ tốt thôi.”
Nhìn viên thuốc đó, ba người Tô Dung đều rơi vào sự im lặng.
“Đây là… Thuốc gì?” Tô Dung hỏi.
“Thuốc say tàu.” Bác sĩ trả lời, gương mặt không hề thay đổi.
Tô Dung / Tiền Hạo Vũ / Tây Tây:……
Lừa quỷ à! Hộp thuốc màu trắng đó không hề có nhãn mác, rõ ràng là có vấn đề, vậy mà còn dám nói là thuốc say tàu? Dù là đứa ngốc cũng không tin đâu.
“Thất thần làm gì? Cho cô ấy uống thuốc đi!” Bác sĩ không kiên nhẫn nói: “Nếu không thì các người nhanh đi đi, đừng lãng phí thời gian của tôi”
Thấy thế, Tô Dung lập tức nhận lấy thuốc, đưa cho Tây Tây bình tĩnh nói: “Uống không? Tôi kiến nghị cô nên uống, nhưng nếu thật sự xảy ra vấn đề, tôi sẽ không chịu trách nhiệm, cho nên bản thân cô phải suy nghĩ rõ ràng.”
Tô Dung sẽ không làm những việc vô ích như khuyên nhủ người khác, cuối cùng nếu xảy ra vấn đề, người bị hại chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên đầu cô.
Vừa rồi cô suy nghĩ một chút đã biết được, nếu ở trên boong thuyền quá lâu thì sẽ bị ô nhiễm, vậy còn cần phải hại người sao? Thật ra hoàn toàn không cần thiết, bởi vì nếu đã bị ô nhiễm, sau này rất dễ bị gia tăng độ ô nhiễm.
Nếu là như thế, cần gì phải vẽ rắn thêm chân chứ?
Việc này chỉ có thể chứng minh thứ này không có vấn đề gì lớn, ít nhất cũng có thể ức chế ô nhiễm. Về phần mục đích chính của việc thiết lập của phòng y tế, Tô Dung biết hiện tại cô không thể biết được.
Theo cô thấy, chiếc du thuyền đáng chết này chính là thí nghiệm của “Sở nghiên cứu số 3”, tất cả bọn họ đều là chuột bạch, bị ô nhiễm chính là số phận của họ.
Vậy vì sao phải thiết lập phòng y tế? Bị ô nhiễm trên boong thuyền và bị ô nhiễm ở những nơi khác có sự khác nhau sao?
“…… Tôi muốn uống.” Trầm mặc một lát, Tây Tây ngẩng đầu, kiên định nói. Mục đích chính để cô ấy đến nơi này chính là vì muốn trải nghiệm cách trị liệu, nếu bởi vì sợ hãi mà không trải nghiệm được, vậy chẳng phải giống như chưa từng đến sao?
Nói xong Tây Tây nhận lấy viên thuốc trong tay Tô Dung, một hơi nuốt xuống. Bác sĩ vừa lòng đưa cho cô ấy một ly nước ấm: “Uống nước đi, đừng để bị nghẹn.”
Thấy thế, Tô Dung hỏi bác sĩ: “Có thể cho thêm vài viên thuốc không? Lỡ như sau này có người lại ngất xỉu chúng tôi cũng không cần làm phiền ngài.”
Nghe được câu nói này, bác sĩ khẽ cau mày, sâu xa liếc nhìn Tô Dung một cái. Sau đó xoay người, lấy mấy viên thuốc từ trong hộp thuốc ra, có chút không nỡ đưa cho cô: “Được rồi, xem như cô biết nhìn hàng.”
Nhìn thấy phản ứng này, ngược lại Tô Dung trở nên yên tâm hơn không ít. Nếu bác sĩ thật sự trực tiếp lấy ra một hộp đưa cho cô, cô mới không thể yên tâm.
Phải biết rằng loại thuốc ức chế ô nhiễm này chắc chắn vô cùng quý giá, hắn càng không nỡ buông thì càng có khả năng là thật hơn.
Uống xong viên thuốc trong chốc lát, tinh thần của Tây Tây đã trở nên tốt hơn: “Tôi cảm giác khá hơn nhiều rồi, viên thuốc này thật sự có thể dùng!”
Tô Dung yên lòng: “Nếu cô cảm giác khá hơn nhiều, vậy chúng ta đừng làm phiền bác sĩ nữa, đi ăn cơm đi. Cũng đã giữa trưa rồi, chắc chắn cô cũng đã đói bụng.”
Nói xong lời này, trong mắt cô hiện lên một tia sáng, nhìn về phía bác sĩ: "Cũng 12 giờ trưa rồi, bác sĩbị, anh cũng đói bụng đúng không? Có cần tôi mang cơm cho anh không?”