“A, các người ăn…” Bác sĩ vừa định trào phúng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cảnh giác trừng mắt liếc Tô Dung một cái: “Không cần, chúng tôi chỉ ăn cơm của nhân viên”
Quả nhiên là đồ ăn có vấn đề… Tô Dung rũ mắt xuống, sau đó lại lộ ra nụ cười vô tội: “Được rồi, tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ.”
Ba người cùng nhau rời khỏi phòng y tế, Tiền Hạo Vũ đột nhiên hỏi: “Tiểu Tiểu, vì sao lúc nãy cô lại muốn mang cơm giúp bác sĩ? Cô phát hiện ra cái gì sao?”
Tô Dung nhún nhún vai, vẻ mặt rất bình tĩnh: "Tôi cảm thấy cơm có vấn đề, không phải trong quy tắc cũng nói rõ bọn họ đã động tay động chân vào thức ăn sao.”
Nhưng mà vốn dĩ cô chỉ nghĩ chỗ nào đó trong phòng ăn có vấn đề, hiện tại xem ra tất cả đều có vấn đề.
Tuy nhiên Tô Dung không tin Tiền Hạo Vũ không hiểu được ý của cô, hỏi cô như vậy là vì muốn củng cố thiết lập nhân vật ngốc nghếch của mình, hơn nữa còn muốn thử cô?
Đáng tiếc cô hoàn toàn không tin tưởng người này, trên thực tế sự cảnh giác mà Tô Dung dành cho Tiền Hạo Vũ đã nâng lên mức cao nhất, cô vô cùng nghi ngờ đối phương chính là nội gián, chỉ là hiện tại cô vẫn chưa có chứng cứ để chứng minh.
Việc che giấu bản thân trong quái đàm cũng không đại diện cho điều gì, tuy rằng trực giác của một thám tử nói cho Tô Dung biết đối phương chắc chắn có vấn đề, nhưng là một thám tử đủ tư cách, cô tuyệt đối sẽ không chỉ dựa vào trực giác để xử án. Cô tin tưởng bản thân có thể tìm ra sự thật, hơn nữa Tô Dung cảm thấy bản thân cô đã cách sự thật rất gần.
Hôm nay sẽ đến tầng hai, mấy người bọn họ đã hẹn trước cùng nhau khi ở trên boong thuyền, mọi người sẽ đến phòng ăn trên tầng hai để ăn cơm. Khi có nhiều người sẽ không có ai tìm chết đi hại người khác.
Khi mọi người ngồi cùng nhau, chị Đường đã tuyên bố việc tối nay cô ấy và Tề Hàn sẽ cùng nhau tham gia tiệc tối.
Anh Trịnh còn nói ra phát hiện quan trọng của bọn họ: “Quái đàm này, trong số các điều tra viên của chúng ta có nội gián.”
Một lời nói khơi dậy ngàn cơn sóng, bầu không khí vốn đang hài hòa ở phòng ăn lập tức trở nên đông cứng.
Ánh mắt của Tô Dung dừng lại trên người Tiền Hạo Vũ, quả nhiên nhìn thấy đối phương khẽ mím môi, chuyên chú nhìn chằm chằm vào anh Trịnh ở phía bên kia
“Có chứng cứ gì không?” Chị Đường hỏi, biểu cảm của cô ấy hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Nếu có nội gián, tôi cảm thấy trước tiên chúng ta phải bắt được kẻ đó mới tốt, trong các điều tra viên lại đâm sau lưng nhau trong quái đàm, chúng ta ở đây cũng đừng nghĩ đến việc sống sót nữa.”
Đối với sự nghi ngờ của mọi người, anh Trịnh không chút hoang mang nói: “Có lẽ mọi người đều biết bức tranh trong phòng khiêu vũ ở tầng bốn đúng không?”
"Bức tranh những mỹ nhân ngư đó à?” Mọi người gật đầu, thật ra mọi người đều đã biết điều này, tất cả là do Tề Hàn nói với bọn họ.
Thở dài, anh Trịnh nói với mọi người: “Nhưng có khả năng mọi người không phát hiện ra, tuy rằng trong bức tranh là những mỹ nhân ngư, nhưng vị trí của mỗi một mỹ nhân ngư cùng với tổng thể hình ảnh, thật ra chính là một phiên bản của《 Bữa tối cuối cùng 》 .”
《 Bữa tối cuối cùng 》 là bức tranh sơn dầu nổi tiếng của Da Vinci, hình ảnh miêu tả Jesus đang dùng bữa tối cuối cùng với mười hai môn đồ.
Bởi vì đã có vài người đi đến phòng khiêu vũ ở tầng bốn, hơn nữa đã có người chết trong phòng khiêu vũ, cho nên sau đó những người khác cũng không có ý định đi xem lại. Mãi đến khi anh Trịnh và Tiểu Lưu đến đó, mới phát hiện vấn đề này.
Thấy mọi người sửng sốt, anh Trịnh tiếp tục nói: “Trong bức tranh《 Bữa tối cuối cùng 》 này tính cả Jesus tổng cộng có 13 người, đúng lúc trùng hợp với số điều tra viên của chúng ta, mà trong 13 người này, Judas là một tên phản đồ.”
Đây thật sự xem như một cái búa không nhỏ, vốn dĩ trong quái đàm xảy ra chuyện này cũng rất bình thường, mọi người nhanh chóng tiếp nhận giả thuyết này. Tề Hàn bất an hỏi: “Vậy các người có biết ai là nội gián không?”
Anh Trịnh lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Dung: "Hiện tại tôi vẫn chưa biết người này là ai, lần này sở dĩ nói tin tức này ra, cũng là vì muốn quan sát phản ứng của mọi người. Tôi phát hiện dường như Tiểu Tiểu không hề thấy kinh ngạc trước tin tức này thì phải?”
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Tô Dung, mọi người đều muốn nghe một lời giải thích.
“Tôi thật sự không kinh ngạc, bởi vì tôi đã sớm đoán được rồi.” Tô Dung trả lời, nếu việc nội gián đã bị vạch trần, vậy cô cũng có thể nói ra một ít manh mối phát hiện lúc trước, cho mọi người cách để loại trừ: “Là khi tôi nhìn thấy thi thể vào buổi sáng hôm nay.”
Cô nói những điều đáng nghi của người chết cho mọi người nghe, hơn nữa còn nói ra bốn đối tượng cô nghi ngờ, cũng chính là Tiền Hạo Vũ, anh Trịnh, người đàn ông tóc đuôi ngựa và Tề Hàn.
Nói xong cô nhìn về phía tóc đuôi ngựa, tuy rằng vốn dĩ cô đang nghi ngờ Tiền Hạo Vũ, cô lại phát hiện điều đáng nghi ngờ trên người người này: “Có lẽ anh học nghệ thuật đúng không, vì sao lúc đến phòng khiêu vũ lại không phát hiện vấn đề này?”
Việc tóc đuôi ngựa học nghệ thuật tuy rằng anh ta không chủ động nói ra, nhưng Tô Dung đã sớm phát hiện. Không nói đến vấn đề khí chất, chỉ riêng giọng nói thanh thoát của anh ta cũng khó có thể bỏ qua.
“Ai nói tôi không phát hiện?” Tóc đuôi ngựa nhún vai: “Chỉ là tôi không muốn nói cho các người biết thôi. Nếu tôi nói chuyện này ra, vậy nội gián đó chắc chắn sẽ làm việc cẩn thận hơn, đến lúc đó không phải càng khó phát hiện sao? Tôi muốn chờ đến khi tìm được manh mối xác thực, sau đó một kích tất sát.”