Nhưng trong lòng Tô Dung vẫn có cảm giác bất an, cô luôn cảm thấy dường như bản thân đã bỏ qua thứ gì đó. Trước mắt vẫn chưa biết phải thoát khỏi quái đàm này như thế nào, cũng không có tin tức về tầng phụ. Hơn nữa tình hình trước mắt thật sự quá nhẹ nhàng, tuy rằng đã có ba người chết, nhưng bọn họ lại dễ dàng lẩn tránh sự tử vong, hoàn toàn không khiến mọi người dâng lên sự cảnh giác.
Cô rất khó không nghĩ đến việc có thể xảy ra trong quái đàm này, lúc trước không hề gặp sát khí thật sự, chờ đến cuối cùng lại chính là kết cục chết hết cả đội. Có thể chắc chắn rằng, buổi tiệc tối ngày thứ tư thật sự muốn mạng người.
Hơn nữa tuy rằng phát hiện nội gián, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ cụ thể, Tô Dung cũng không dám thả lỏng cảnh giác. Lỡ như bọn họ thật sự đoán sai thì sao?
Vẫn nên tìm được manh mối về nội gián.
Chờ đến buổi tối mọi người cùng đi đến phòng tập thể dục, Tô Dung vốn đang lo lắng việc huấn luyện viên hôm qua cố ý nhắm vào cô. Nhưng đối phương giống như đã bị mất trí nhớ, đối xử với cô rất bình thường.
Buổi tối hôm nay Tô Dung rèn luyện cùng với Tây Tây, Ngô Úy, và tóc đuôi ngựa nghệ thuật, bốn người bọn họ đều tập yoga. Năm người còn lại tập các loại vận động khác. Tiền Hạo Vũ có lẽ cũng biết bản thân không được mọi người chào đón, cho nên khi ăn xong cơm trưa liền đi rèn luyện.
Ngày hôm nay Tô Dung mới phát hiện, hôm qua cô đã suy nghĩ quá khó khăn. Không muốn lựa chọn sai hạng mục vận động, không chỉ cần phải chú ý đến thời gian, ăn xong bữa tối rồi đến cũng là một cách.
Luôn ăn ở phòng ăn ngoài trời hoặc phòng ăn buffet cũng là một cách, như vậy dù đến khi nào, cũng chỉ là một loại vận động.
Trừ cái này ra, ăn phối hợp cũng là một cách. Giống như Tây Tây và người đàn ông tóc đuôi ngựa, mỗi lần đều là tập yoga.
Nói lại thì, dường như ở đây đang thiếu một ai đó. Nhưng cô nghĩ không ra, dù sao cũng là chuyện của người khác, cô cũng không chú ý.
Tuy rằng Tô Dung không hề cảnh báo mọi người không được xem TV, nhưng Ngô Úy và Tây Tây vẫn tự mình nhận ra, hôm nay không hẹn mà cùng không xem TV. Ngày hôm qua bọn họ đã nhận ra vấn đề, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có TV chính là đồ vật duy nhất có thể ảnh hưởng để bọn họ, cho nên hôm nay không hẹn mà cùng không xem.
Vì thế cuối cùng ba người nhìn thấy người đàn ông tóc đuôi ngựa duy nhất xem TV nghe theo lệnh huấn luyện viên, rung đùi lắc lư trên tấm thảm yoga, đều không khỏi trầm mặc.
Tây Tây nuốt một ngụm nước miếng, không dám tin hỏi hai người khác: “Hôm qua tôi đã như vậy sao?!”
“…… Sao lại không chứ” Tô Dung đưa ra một đáp án ba phải sao cũng được, còn Ngô Úy thì trực tiếp xem nhẹ câu hỏi của cô ấy
“Chúng ta có nên đi đến chỗ khác xem thử không?” Do dự một chút, Tây Tây hỏi Tô Dung, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để thăm dò.
Bởi vì lúc trước đã thăm dò một lần, nên Tô Dung cũng không có lòng hiếu kỳ quá lớn: “Cô có thể đi, tuy nhiên nhất định… phải quay lại trong vòng 5 phút”
Cô tính toán đơn giản một chút, lúc ấy cô đã rời khỏi máy chạy bộ khoảng 5 phút, sau đó liền có chuyện. Đây có lẽ là một mốc thời gian. Nói xong Tô Dung kể lại trải nghiệm lần trước cho bọn họ nghe. Dù sao cũng đã xác định không có nội gián ở đây, chút manh mối này tất nhiên có thể nói cho mọi người biết.
Ngô Úy nhìn cô một cái, hiếm khi mở miệng: "Cô thật sự là sinh viên à?”
Nghe vậy, Tây Tây cũng nhìn chằm chằm Tô Dung, muốn một đáp án.
Tô Dung nhún vai, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy Tiểu Tiểu thật sự là tên thật của tôi sao?”
Hai người: “…”
Bọn họ lập tức không nói nên lời. Cũng đúng, ban đầu Tô Dung đã cung cấp một cái tên giả, vậy sao bọn họ có thể cho rằng nghề nghiệp mà đối phương nói là thật chứ?
Hôm nay không giống ngày hôm qua, sau khi rèn luyện được một tiếng, huấn luyện viên một lần nữa đi tới: “Tập luyện cũng lâu rồi, mọi người có thể đến phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút.”
Đây là phân đoạn không có trong ngày hôm qua, quy tắc thật sự có nhắc đến phòng nghỉ trong phòng tập thể dục, hơn nữa rõ ràng bên trong có quỷ quái. Tô Dung gần như dám khẳng định, bọn họ vừa đi, trăm phần trăm sẽ gặp phải tình huống đặc biệt nào đó trong quy tắc.
“Có thể không đi không?” Cô có ý muốn giãy giụa.
“Không được có ý kiến, tập luyện lâu thì cần phải nghỉ ngơi.” Huấn luyện viên trả lời nói.
Tô Dung lập tức hiểu rõ, nếu hiện tại không đến phòng nghỉ, xác suất gặp được quỷ quái là 100%, nếu đi thì xác suất là 50%.
Vậy quả nhiên vẫn phải đi, ai biết bên ngoài sẽ gặp phải thứ quỷ quái gì chứ. Lỡ như chạm mặt trực tiếp với quỷ quái, cô có thể đi tìm chết ngay lập tức.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung rút ra một tờ mười tệ quái đàm đưa cho huấn luyện viên: “Nếu gặp phải những thứ trong phòng nghỉ, có cách nào để giải quyết không?”
Huấn luyện viên nhận lấy tiền, làm hết phận sự chuyên nghiệp nói ra đáp án: “Nếu phòng nghỉ có vấn đề, có thể để một người ở lại trông coi, những người còn lại đi tìm huấn luyện viên hỗ trợ.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt ba người lập tức thay đổi. Ẩn ý trong lời nói này rất rõ ràng, chỉ cần hy sinh một người, những người khác có thể an toàn.
Chú ý đến tóc đuôi ngựa vẫn đang làm động tác yoga, Tây Tây chỉ vào anh ta: “Anh ta không cần đi cùng chúng tôi sao?”
“Bởi vì anh ta còn đang rèn luyện, nếu các người cũng rèn luyện như vậy thì không cần phải nghỉ ngơi.”
Nói cách khác chính là nếu bọn họ cũng bị TV thôi miên, vậy không cần đi đến phòng nghỉ. Tuy nhiên việc này không có khả năng, quỷ mới biết rèn luyện như vậy rốt cuộc có lợi ích gì.