Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 177

Chương 177 -
Chương 177 -

Ba người liếc mắt nhìn nhau, thở dài, cùng nhau đi về phía phòng nghỉ.

Ngoài dự đoán chính là, phòng nghỉ cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Không có đồ uống thể thao được đóng gói với màu sắc khác, cũng không có sô pha màu đỏ.

Bọn họ chờ qua mười phút, đến lúc huấn luyện viên đến gọi bọn họ trở về rèn luyện, cũng không xuất hiện bất kì điều gì dị thường.

Mãi cho đến khi kết thúc rèn luyện hôm nay, khi trở lại trước quầy lễ tân, ba người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tây Tây gãi gãi đầu, biểu tình kinh ngạc: “Hôm nay vận may tốt đến vậy sao”

Tô Dung cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Ngô Úy: “Anh là Hoàng gia Châu u à*?”

Ngô Úy lắc đầu: “…… Có lẽ âm với âm lại thành dương?”

“Cái khác tôi không biết, như nếu nói chúng ta không gặp được.” Tây Tây nhướng mày, chỉ về phía bốn người chật vật đi ra khỏi phòng tập thể dục: “Vậy có lẽ bị những người khác gặp rồi.”

Tóc của Tề Hàn rối bời, trên người dính không ít vảy cá. Anh Trịnh và Tiểu Lưu cũng như thế, trên người có một mùi cá tanh tưởi. Chỉ có duy nhất một mình chị Đường nhìn qua khá sạch sẽ, nhưng biểu tình của cô ấy cũng không quá tốt.

“Hai người gặp phải chuyện gì sao?” Tô Dung không nhịn được hỏi.

Chị Đường gật đầu: “Sau khi chúng tôi đi vào phòng nghỉ, phát hiện sô pha biến thành màu đỏ, vì thế lập tức muốn đi ra ngoài. Nhưng vừa quay đầu thì cánh cửa phía sau đã biến mất, nơi này biến thành một không gian bị bịt kín. Sau đó không biết từ đâu nhảy ra một đống người đầu cá, điên cuồng tất công chúng tôi.”

“Nhưng mà chị Đường rất lợi hại, chị ấy gần như chỉ một mình đã đánh đám người đầu cá đó liên tục bỏ chạy!” Tề Hàn vô cùng bội phục: “Mọi người không biết lúc ấy chị Đường ngầu thế nào đâu!”

“Đúng rồi, có phải các người thiếu một người không?” Chị Đường không hề quan tâm đến việc những người khác khen ngợi cô ấy, thấy mấy người Tô Dung chỉ có ba người, nghi hoặc hỏi.

Tô Dung gật gật đầu: “Một người khác vẫn còn phải rèn luyện thêm chút nữa”

Lúc ấy sau khi đến thời gian hai tiếng, huấn luyện viên yêu cầu bọn họ rời đi trước, hắn nói với bọn họ tóc đuôi ngựa còn cần phải ở lại thêm chút nữa.

“Bên phía mọi người thì sao? Chu Hâm đi đâu rồi?” Sau khi trả lời xong cô cũng hỏi ngược lại.

“Chu Hâm cũng bị giữ lại.” Tiểu Lưu nói rồi nhìn về phía nhân viên lễ tân: “Khi nào mấy người Chu Hâm mới ra ngoài?”

“Chu Hâm nào?” Nhân viên lộ ra biểu cảm nghi hoặc: “Bên trong phòng tập thể dục vẫn còn một du khách sao?”

Trong lúc hắn đang nói chuyện, người đàn ông tóc đuôi ngựa xoa đầu đi ra: "Sao các người đều đi ra rồi? Thời gian rèn luyện hôm nay của tôi nhiều hơn à?”

Không ai trả lời anh ta, mọi người đều sợ hãi trước lời nói của người nhân viên. Hình ảnh này sao lại quen mắt như vậy chứ? Lúc ấy khi Tiểu Vương chết, nhân viên đồ đỏ cũng đã nói như vậy. Trực tiếp phủ nhận sự tồn tại của Tiểu Vương.

Vốn dĩ mọi người đều cho rằng phòng tập thể dục đã an toàn, nhưng cuối cùng nó cũng lộ ra răng nanh của mình.

"Vậy chẳng lẽ…. Chu Hâm đã xảy ra chuyện?” Tề Hàn cẩn thận hỏi.

Tô Dung gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra: “Có thể anh ta đã tập sai động tác vận động.”

Dường như Chu Hâm ăn cơm rất tùy tiện, nhưng bởi vì phán đoán thời gian sai, ngày đầu tiên cậu ta tập thể dục vào lúc giữa trưa, cho nên rất dễ chọn sai động tác.

Lại có người chết, bầu không khí vốn dĩ đang thả lỏng lại lập tức trở nên nghiêm túc hơn. Rời khỏi phòng tập, mọi người đều không biết nên nói gì. Tất nhiên mọi người đều không có quá nhiều cảm xúc, việc có người chết trong quái đàm giống như cơm uống nước thật sự rất bình thường, mọi người hoàn toàn không có quá nhiều sự bi thương.

Thở dài một tiếng, chị Đường đứng ra nói: “Chờ lát nữa tôi và Tề Hàn sẽ tham gia tiệc tối, tôi sẽ mang theo vài tờ giấy, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi sẽ viết lại manh mối lên giấy, sau đó giấu trong góc phòng khiêu vũ. Ngày hôm sau nếu chúng tôi không ra ngoài, mọi người đừng quên đến phòng khiêu vũ tìm manh mối.”

Trong mắt Tề Hàn đong đầy nước mắt: “Cái đó… Nếu tôi thật sự không thể ra ngoài, tôi sẽ viết địa chỉ gia đình tôi vào một tờ giấy trong đó. Làm phiền mọi người đến đó tìm tôi, nói cho tôi biết rằng tôi sẽ chết trong vòng một tuần. Cầu xin mọi người!”

“Tôi nhất định sẽ giúp cô.” Tây Tây đưa ra hứa hẹn, những người khác cũng cùng nhau gật đầu.

Chờ đến khi hai người họ rời đi, từng người trong bọn họ cũng trở về phòng của mình. Tô Dung dựa vào gối đầu, hiện tại cũng đã không còn sớm, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không ngủ được, còn không bằng suy nghĩ lại manh mối, ví dụ như manh mối về nội gián.

Đầu tiên có thể chắc chắn rằng cô vẫn chưa tìm được manh mối nào, manh mối về nội gián chắc chắn đang ở nơi nào đó mà cô không chú ý. Nhưng rốt cuộc là ở đâu chứ?

Trong phòng có lẽ không có manh mối, cùng lắm thì trong phòng của nội gián sẽ có một ít đồ vật…

Nói đến cái này, Tô Dung đột nhiên nghĩ đến một điểm đáng nghi ngờ! Lúc ấy Tiền Hạo Vũ nói bản thân không tìm được manh mối, sau đó khi quay trở lại mới lấy tờ giấy trong nhà vệ sinh ra.

Nhưng trước mắt không nói đến việc cậu ta vọt vào nhà vệ sinh đầu tiên, chỉ nói đến việc bọn họ là người phát hiện ra nội dung của manh mối đó, thật ra hiện tại nghĩ lại cũng rất khả nghi.

Rất có thể Tiền Hạo Vũ đã sớm cầm lấy tờ giấy manh mối của mình, sau đó bỏ ra chút thời gian viết một tờ giấy mới, lúc đi vào tìm manh mối thì đã trao đổi chúng với nhau

Tuy nhiên đây cũng chỉ là suy đoán chủ quan, không hề có chứng cứ xác thực.

Bình Luận (0)
Comment