Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 178

Chương 178 -
Chương 178 -

Nếu manh mối không có ở trong phòng, vậy chỉ có thể là ở bên ngoài. Là thứ tự các căn phòng sao?

Không, thứ tự của các căn phòng không hề có vấn đề. Phòng của Tiền Hạo Vũ nằm bên trái trung tâm, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Phòng gần nhất bên cạnh chính là phòng của Tây Tây, cô ấy hoàn toàn không có cơ hội gây án. Về phần người đàn ông tóc đuôi ngựa nói cô ấy chính là người cuối cùng tiếp xúc với người phụ nữ đã chết, Tô Dung không tin nếu Tây Tây là nội gián thì sẽ ngu ngốc đến mức tự đặt mình lên đống lửa.

Từ số phòng cũng có thể nhìn ra những căn phòng được sắp xếp rất lộn xộn…

Khoan đã? Số phòng?

Tô Dung đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Bởi vì cô đã từng tham gia quái đàm xe buýt, số ghế cũng được sắp xếp ngẫu nhiên, cho nên vì kinh nghiệm lần trước nên lần này cô đã vô thức xem manh mối này.

Nhưng hiện tại suy nghĩ lại, nguyên nhân lần đó chỗ ngồi được sắp xếp ngẫu nhiên là vì cô chính là điều tra viên duy nhất, rõ ràng cô đã bị nhắm vào, nhưng lần này thì không nhất định như vậy.

Nếu dãy số lần này không bị sắp xếp ngẫu nhiên thì sao

Nghĩ như vậy, Tô Dung yên lặng viết mấy số phòng mình còn nhớ lên giấy trắng.

Tô Dung 1225

Chị Đường 1233

Tiền Hạo Vũ 1524

Tây Tây 1222

Người phụ nữ đã chết 1230

Người đàn ông đã chết 1540

Đây chính là những số phòng mà cô nhớ.

Thoạt nhìn những dãy số này không hề liên quan đến nhau, ngoại trừ con số đầu tiên đều đại diện cho tầng 1, nhưng Tô Dung thật sự đã quá quen thuộc với mật mã bằng số, gần như cô đã lập tức nhìn ra—— khi cộng những con số này lại thì mới chính là số thứ tự của họ.

Chị Đường là số 9, Tiền Hạo Vũ là số 12, Tây Tây là số 7, người phụ nữ đã chết là số 6, còn người đàn ông đã chết là số 10. Số 12 của Tiền Hạo Vũ, đúng lúc đại diện cho tên phản đồ Judas trong số 12 môn đồ.

Nhưng vấn đề là, vì sao cô cũng có số thứ tự là 10?

Điều này rất kì lạ, nhưng Tô Dung cảm thấy suy đoán của mình về số thứ tự này hoàn toàn không sai. Nhưng ngày mai vẫn nên xem lại số phòng của tất cả mọi người, chờ sau khi ghi chép lại số của tất cả mọi người, nói không chừng sẽ có phát hiện mới

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Dung dậy rất sớm để chứng thực suy đoán ngày hôm qua của mình. Cô thức dậy đi ra ngoài, sau khi xác nhận ngoài hành lang không có ai, thì gõ cửa phòng của Tây Tây.

Trong lòng Tô Dung hiểu rất rõ, ngay lúc này đi ra ngoài một mình nguy hiểm như thế nào, tất nhiên cô không thể nào đặt bản thân vào sự nguy hiểm được.

Phòng của Tây Tây nằm bên ngoài cùng tầng 1, Tô Dung một đường đi ngang qua phòng của các điều tra viên khác. Đến trước cửa phòng Tiền Hạo Vũ, cửa đột nhiên mở ra.

Nghe thấy âm thanh, cô giật mình, quyết đoán rút thẻ bài ra nhét vào trong túi áo.

Tiền Hạo Vũ từ trong phòng đi ra, ngại ngùng mỉm cười: “Tiểu Tiểu sao cô lại ở đây?”

Tô Dung không tin tên này không nghe thấy tiếng bước chân mà chỉ trùng hợp mở cửa ra ngoài, cô nở nụ cười giả tạo: “Tôi đến tìm Tây Tây xem thử có manh mối gì không.”

“Thì ra là như thế, tôi có thể đi cùng hai người không?” Anh ta ngượng ngùng hỏi.

Thấy cô dường như muốn từ chối, Tiền Hạo Vũ lôi kéo Tô Dung nói chuyện trong chốc lát, có ý muốn kéo gần mối quan hệ, cuối cùng lại hỏi một lần: “Tôi có thể đi thăm dò cùng hai người không?”

“Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định…” Tô Dung vừa định từ chối anh ta, lại đột nhiên nhìn thấy một nhân viên đồ đỏ đi ngang qua quầy lễ tân, nói gì đó với nhân viên đồ xanh, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Được biết, nhân viên của tầng lầu này đi đến tầng lầu khác là do có chuyện cần phải xử lý, nhưng rốt cuộc bọn họ cần xử lý chuyện gì chứ?

Thấy nhân viên đồ đỏ đã đi xa, Tô Dung không suy nghĩ quá nhiều, vội vàng đuổi theo. Tiền Hạo Vũ thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch, cũng bước nhanh đi theo.

Người nhân viên đó đi thẳng lên boong thuyền ở tầng hai, sau đó trực tiếp nhảy xuống từ lan can.

Tô Dung trừng lớn mắt, nhanh chóng chạy đến bên cạnh lan can nhìn xuống. Mặt biển không hề có chút gợn sóng khi người này nhảy xuống, yên tĩnh giống như lúc nãy chưa từng xảy ra bất cứ việc tìm.

Sao lại như thế? Tên nhân viên kia nhảy xuống làm gì? Chẳng lẽ đáy biển chính là tầng phụ? Hay có bí mật gì đó bị ẩn giấu bên trong?

Trong lúc đầu óc Tô Dung đang điên cuồng suy nghĩ, Tiền Hạo Vũ cũng lặng lẽ đi đến gần.

Anh ta nhìn bóng dáng cô gái ghé vào trên lan can, trong mắt hiện lên sự ác độc điên cuồng, rón ra rón rén tới gần, duỗi hai tay về phía trước.

Vị trí này, chỉ cần bản thân dùng một chút lực, lập tức có thể đẩy người này xuống.

Cô chính là người cuối cùng bị nghi ngờ, chỉ cần đẩy cô xuống, anh ta sẽ có được phương pháp thông quan quái đàm này!

Trên mặt Tiền Hạo Vũ lộ ra nụ cười điên cuồng, anh ta tập trung toàn bộ sức lực toàn thân vào hai tay, đột nhiên ——

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Dung đột nhiên ngồi xổm xuống tránh được cái đẩy từ phía sau lưng. Không biết từ lúc nào, cái xẻng trong tay đã đặt ra phía sau chân, trực tiếp khiến người đàn ông này mất đi trọng tâm ngã nhào về phía trước.

Tiền Hạo Vũ hoàn toàn không ngờ còn có thể như vậy, cả người xoay mạnh một cái, đột nhiên rơi ra ngoài lan can, từ hung thủ trở thành kẻ bị hại.

Tuy nhiên anh ta rất nhanh tay lẹ mắt, đôi tay kịp thời nắm lấy mép thuyền, khó khăn lắm mới không rơi xuống biển. Nhưng tư thế này lại cực kỳ nguy hiểm, không bao lâu sau anh ta sẽ mất hết sức lực rồi ngã xuống

“Cứu…… Cứu mạng!” Tiền Hạo Vũ vô cùng hoảng sợ, anh ta hoàn toàn không muốn chết một chút nào: “Tiểu Tiểu mau kéo tôi lên với, tôi sắp rơi rồi!”

Bình Luận (0)
Comment