Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 214

Chương 214 -
Chương 214 -

Rất nhanh Tô Dung đã từ bỏ suy nghĩ này, quản lý ký túc xá không đi làm vào thứ hai đây là quy tắc cố định. Coi như các cô thành công thuyết phục dì quản lý ký túc xá, để cho thứ hai bà ta đến lầu ký túc xá. Nhưng đó cũng chỉ là "dì quản lý ký túc xá" đi đến ký túc xá, mà không phải là chức vị "quản lý ký túc xá" này đi đến lầu ký túc xá.

Chỉ có chức vị "quản lý ký túc xá" mới là vô địch ở lầu ký túc xá, cho nên coi như dì quản lý ký túc xá đến, cũng chỉ có thể thêm người chết mà thôi.

Bởi vì hai người Tiết Tích đang ngủ, buổi chiều mọi người cũng đều không dám ra ngoài. Chỉ có lúc ăn cơm tối, phái Tiền Đóa Đóa và Vương Mạn đi lấy cơm, thuận tiện hỏi thử có lấy được chìa khóa phòng ký túc xá hay không.

Quản lý ký túc xá rất sảng khoái giao chìa khóa cho các cô, chuyện này làm cho Tô Dung ý thức được, có phải ở chỗ này, chìa khóa cũng không có tác dụng gì, nhiều lắm chỉ có tác dụng an ủi trong lòng mà thôi?

Cho đến khi những người khác đều ăn xong trèo lên giường, hai người Tiết Tích và Tân Lê Mỹ mới mờ màng tỉnh lại. Nhìn qua tinh thần của hai cô ấy rất sáng lạn, "Tôi cảm thấy mình tỉnh táo trước nay chưa từng có!"

Tân Lê Mỹ cũng gật đầu, hiểm thấy tâm trạng tốt gật đầu phụ họa với Tiết Tích: "Vừa đi đến cái quái đàm này đã bị ô nhiễm, lập tức làm cho cảm xúc và tốc độ phản ứng của chúng ta bị giảm xuống, sau khi uống thuốc tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Thuốc này có thể hoàn toàn loại bò ô nhiễm."

Trái ngược vui sướng của các cô ấy, Tô Dung lại nhíu mày lẩm bẩm: "... Quá dễ dàng."

"Cái gì?" Tiền Đóa Đóa hỏi.

Tô Dung lặp lại: "Quá dễ dàng, các cậu không cảm thấy sao? Dựa vào một viên thuốc có thể trừ được ô nhiễm, vậy chúng ta chỉ cần lấy được nhiều thuốc này, vậy chẳng phải có thể an toàn vượt qua ba ngày sao? Bây giờ đều biết có hai nơi có loại thuốc này --- phòng của quản lý ký túc xá và phòng y tế. Chỗ nào giống như quái đàm lấy đi tính mạng của con người? Quả thật rất giống dâng đến tận tay!"

Nghe cô nói như vậy, những người khác cũng kịp phản ứng lại. Cô nói không sai, đồ quá dễ có được nhất định có bẫy, bây giờ tiếp tục uống thuốc nói không chừng từ lúc nào sẽ biến thành con dao đâm về phía mình.

Trong lúc nhất thời sắc mặt của Tiết Tích và Tân Lê Mỹ cũng trở nên khó coi.

Một lát sau, Tiết Tích nói: "Mặc kệ như thế nào, chò chúng tôi đi vào phòng y tế một chuyến, chắc cũng biết được một ít chân tướng. Giang Giang, cậu yên tâm, bây giờ trạng thái của hai chúng tôi đều rất tốt, đi phòng y tế nhất định không có vấn đề gì?"

"Tôi khuyên các cậu chờ bác sĩ rời đi rồi mới đi vào phòng y tế, chắc mọi người đều biết hoạt động kiểm tra sức khỏe ngày thứ ba có vấn đề đi. Các người đoán kiểm tra sức khỏe này là do ai tổ chức?" Tô Dung không thể nói cho các cô biết mình nhìn thấy được quy tắc chính xác, chỉ có thể dùng cách này nhắc nhở các cô.

Quả nhiên sắc mặt mọi người đều thay đổi: "Là bác sĩ trường học!"

Tô Dung gật đầu một cái: "Cho nên tôi đoán người này tuyệt đối không phải là người hiền lành gì, có khả năng, nhất định phải tránh người này rồi mới có thể đi vào thăm dò phòng y tế."

Nếu như các cô không nghe hoặc không làm được, đó cũng không phải là vấn đề của cô.

Lúc này đã là buổi tối, rèm cửa sổ đã được kéo rất kín, chặn lại ánh trăng chiếu vào bên ngoài. Dì quản lý ký túc xá đi kiểm tra phòng ngủ, kiểm tra sáu thẻ học sinh xong, không nói gì, xoay người rời đi.

Tô Dung nằm trên giường suy nghĩ chuyện xảy ra cả ngày hôm nay. Bởi vì bị ô nhiễm, đầu óc của cô suy nghĩ rất chậm, nhưng cũng không đại biểu cô đã trở thành kẻ ngốc. Chỉ cần có thời gian, luôn có thể nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.

Buổi tối 11 giờ, đèn trong ký túc xá lập tức bị tắt, Ngoài cửa không có tiếng động lạ nào, hơn nữa còn đã khóa cửa, mọi người dần thả lỏng. Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cả ngày nay tinh thần và thân thể đều vô cùng mệt mỏi, làm cho mọi người rất nhanh chìm vào trong mộng đẹp.

"Đông."

Bên trong bóng tối vô biên, có một vật gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, phát ra tiếng va chạm rất nhẹ. Sau đó là tiếng bước chân rón rén vang lên.

Có người trở mình, tiếng bước chân lập tức dừng lại, một lát sau lại tiếp tục vang lên.

Không lâu lắm, rèm cửa sổ được cẩn thận kéo ra một góc nhỏ. Ánh trăng đỏ tươi hơi chíu vào, là một gương mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ si mê trên gương mặt này.

Đột nhiên! Có một ánh sáng mạnh soi đến ---

Nữ sinh bên cửa sổ bị giật mình, thả tay ra, rèm cửa sổ buông xuống, ánh trăng màu đỏ lại bị che lại, nguồn sáng duy nhất trong phòng chỉ còn lại ánh sáng nhức mắt kia.

Còn không chờ nữ sinh kịp phản ứng, đã bị một xẻng gõ vào đầu, ngất đi.

Tiếng người ngã xuống đất phát ra rất to, vốn dĩ mấy người trong phòng ngủ cũng ngủ không sâu lắm đều giật mình tỉnh lại.

Tiền Đóa Đóa mơ màng hỏi: "Tiếng gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Có nên nói hay không đây, chất lượng giấc ngủ của cô ấy thật không tệ, là người mới đi vào quái đàm cũng sẽ không muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ như cô ấy vậy.

Tô Dung cầm điện thoại, mở chức năng đèn pin chiếu sáng tình huống trên đất cho mọi người. Mới vừa rồi ánh sáng nhức mắt hù người cũng là cô dùng điện thoại phát ra.

Ai nói điện thoại trong quái đàm là vô dụng chứ?

Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể nhìn ra được, nữ sinh bị đập cho choáng váng té trên đất chính là Tiếu Khả Ái đã sớm đi ngủ!

"Sao cô ấy lại té xỉu ở chỗ này." Vương Mạn giật mình, nhìn về phía Tô Dung có khả năng biết xảy ra chuyện gì: "Cậu có thấy được chuyện gì xảy ra không?"

"Thấy được, là tôi đập cho cậu ấy ngất xỉu." Tô Dung hời hợt nói.

Vương Mạn: "..."

Mà Tân Lê Mỹ ở một giường khác trực tiếp hỏi: "Cậu ấy làm gì thế? Vị trí này... Là muốn kéo rèm cửa lên sao?"

Quả nhiên ô nhiễm bị thanh trừ đầu óc thông suốt ra không ít, Tô Dung khen ngợi gật đầu: "Chính là như vậy, nếu như tôi đoán không sai, chắc cậu ấy đã hoàn toàn biến dị rồi."

Cô nói xong, lại dùng xẻng lật người nằm trên đất ra, lộ ra khuôn mặt. Mấy người đã bị ô nhiễm nhìn không ra, nhưng Tân Lê Mỹ và Tiết Tích đã uống thuốc, trạng thái ô nhiễm đã bị thanh trừ sạch sẽ cho nên có thể nhìn rất rõ ràng.

"Ngũ quan của cậu ấy." Tiết Tích kinh ngạc nhỏ giọng nói: "Hoàn toàn vặn vẹo! Không phải là cái loại vặn vẹo nhiều mắt nhiều mũi, mà là vị trí biến đổi khác nhau, số lượng cũng không giống nhau, ngay cả hình dáng ngũ quan cũng không giống nhau.”

Thấy vẻ mặt rất khó tưởng tượng của mọi người, Tân Lê Mỹ lời ít ý nhiều nói: "Giống với tranh vẽ chân dung của Picasso."

"À! Thì ra là có dáng vẻ đó!" Mọi người ập tức bừng tĩnh hiểu ra, nhịn không được bậc cười.

Sau khi cười xong, Vương Mạn nhíu mày: "Nhưng cậu ấy biến dị lúc nào? Lúc gặp mặt riêng với quản lý ký túc xá sao? Nếu là như vậy, có phải nói rõ quản lý ký túc xá có vấn đề không."

"Không, là trước đó." Tô Dung khẳng định nói: "Tôi đoán chắc là lúc cậu ấy đi nhà vệ sinh."

Bình Luận (0)
Comment