"Hả? Sao cậu lại suy đoán như vậy?" Vương Mạn không hiểu hỏi: "Khi đó hình như cũng không thấy cậu ấy có dị thường gì? Nếu như khi đó cậu ấy đã thay đổi, chắc phải bị phát hiện cùng với hai người Tân Lê Mỹ chứ?"
Tô Dung lắc đầu: "Khi đó mọi sự chú ý của chúng ta đều ở trên người Tiết Tích và Tân Lê Mỹ, trên cơ bản không có đặc biệt chú ý đến cậu ấy. Lúc này mới để cho cậu ấy vượt qua kiểm tra. Nhất là sau đó trình độ ô nhiễm của chúng ta ngày càng sâu, hoàn toàn không nhìn rõ được sự thay đổi của khuôn mặt."
Cô thở dài: "Sở dĩ tôi đoán cậu ấy có vấn đề khi đi nhà vệ sinh, là bởi vì lúc cậu ấy đi phòng quản lý ký túc xá với tôi, trình độ biến dị cũng đã rất sâu rồi."
Đây cũng là chuyện mới vừa rồi Tô Dung nằm trên giường sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nghĩ đến: "Nếu như chỉ là không kéo dài được 5 phút, tôi còn có thể nói là ngoài ý muốn. Nhưng mà biết rõ mình chưa làm xong nhiệm vụ, cậu ấy lại không nhắc nhở tôi trước thời hạn, cái này thì có vấn đề. Lúc tôi đi vào phòng quản lý ký túc xá, Tiếu Khả Ái đã dẫn quản lý ký túc xá đến cuối hành lang bên kia. Lúc dì quản lý ký túc xá lo lắng trở về, cậu ấy hoàn toàn có thể cao giọng nhắc nhở tôi, để cho tôi có nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Nhưng cậu ấy không có, hết lần này đến lần khác chờ quản lý ký túc xá đến, mới làm bộ kêu lên một câu."
Lúc ấy, cô không có chú ý đến vấn đề này, là bởi vì thời gian quá vội vàng, đầu óc bị ô nhiễm phản ứng không nhanh nhạy. Nhưng chuyện này chỉ cần có thời gian sẽ suy nghĩ ra được.
Sau khi Tô Dung hiểu rõ, cô đã biết Tiếu Khả Ái lành ý dữ nhiều. Suy nghĩ lại về hành động sau đó của cô ấy rất khác so với lúc mới bắt đầu. Rõ ràng lúc mới bắt đầu là một cô gái nhỏ rất bình thường, nhưng sau đó lại bắt đầu trở nên trà trong trà xanh. Trước không cảm thấy, bây giờ suy nghĩ lại, hình như chính biến dị đã làm thay đổi tính cách.
“Nhưng không đúng nha? Tại sao chúng ta tiếp xúc chính diện với Tiếu Khả Ái đã biến dị hoàn toàn cũng không tăng độ biến dị của chúng ta?" Đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, Vương Mạn không hiểu hỏi.
Những người khác cũng không rõ ràng, hy vọng Tô Dung có thể giải đáp thắc mắc cho mình.
Tô Dung đúng là suy đoán được một ít chân tướng, cô nhìn về Tiết Tích và Tân Lê Mỹ: "Hai cậu có thể thuật lại lần nữa, chuyện trải qua sau khi hai cậu đi lên lầu 3 không."
"Sau khi chúng tôi lên lầu ba, thấy có rất nhiều người ở hành lang, các nữ sinh đó mỉm cười với chúng tôi, hình như là một nụ cười rất xinh đẹp. Sau đó chúng tôi đi xuống lầu." Tiết Tích cố gắng suy nghĩ lại, tự mình cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tô Dung nhún vai nói: "Hiển nhiên phần trí nhớ này có sơ hở. Các cậu nhìn thấy được nụ cười của các nữ sinh đó, sau đó giống như bị thôi miên đi xuống lầu? Nhưng rõ ràng lúc đi về hai cậu còn nói các nữ sinh đó đặc biệt thân thiện, chỉ là bởi vì nụ cười, đã cảm thấy thân thiện rồi? Nếu thật sự có rất nhiều người ở hành lang, thấy hai con cừu nhỏ như các cậu, chẳng lẽ không nên xông đến bắt các cậu sao?"
"Cho nên các cậu nhất định quên mất cái gì đó?" Cô bình tĩnh nói.
Hai cô gái trố mắt nhìn nhau, cũng ý thức được có thể mình đã mất một đoạn trí nhớ.
Tân Lê Mỹ đè huyết thái dương: "Nhưng đến cùng chúng tôi đã quên cái gì chứ?"
Tô Dung cũng đang từ từ suy nghĩ lại các manh mối: "Các cậu là ở lầu ba thấy được những người hoàn toàn bị ô nhiễm kia, các nữ sinh đó đã nói cái gì, hoặc làm cái gì, mới có thể để cho trình độ ô nhiễm của các cậu trở nên sâu hơn."
Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì đó: "Là túi màu đen! Khi đó vốn dĩ là buổi trưa, các nữ sinh đó ăn đồ ăn trong túi màu đen, mà các cậu đúng dịp nhìn thấy!"
Tiết Tích nghe được lời này của Tô Dung, nhất thời rõ ràng: "Cậu nói đúng! Thứ trong túi màu đen chắc là để cho người ô nhiễm càng sâu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc ấy hai nữ sinh kia lại giật dây chúng ta nhìn thứ bên trong túi màu đen."
Dưới sự suy luận của Tô Dung, chân tướng từ từ lộ ra. Mặc dù cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng cũng coi như giải đáp một ít nghi ngờ cho mọi người.
"Vậy... Tiếu Khả Ái phải làm sao đây?" Tiền Đóa Đóa nhỏ giọng hỏi, cô ấy không hỏi đối phương còn có thể sống hay không.
Dù sao trước khi tiến vào quái đàm quy tắc, cô ấy đã học rất nhiều kiến thức liên quan, loại người hoàn toàn bị ô nhiễm, chính cô ấy cũng có thể đoán được không sống nổi. Nếu biết rõ là kết quả không tốt, tất nhiên không cần phải hỏi.
Đây chính là chỗ không giống giữa Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha, nếu Tạ Kha Kha ở chỗ này, đoán chừng sẽ trực tiếp tùy tiện hỏi ra. Tất nhiên, cậu ta là hoàn toàn không đoán được Tiếu Khả Ái sẽ chết.
"Khẳng định để cô ấy ở lại trong phòng sẽ rất nguy hiểm." Đây là chuyện Tiết Tích vô cùng rõ ràng: "Nếu cô ấy lại mở rèm cửa ra giống như ngày hôm nay, hoặc là ban ngày thừa dịp chúng ta không chú ý mở cửa sổ ra, vậy có thể sẽ gặp phiền phức."
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, chuyện này giống như giữ một quả bom lúc nào cũng có thể nổ trong phòng, các cô hoàn toàn không thể yên tâm được.
"Vậy sáng sớm ngày mai ném cậu ấy ra ngoài?" Vương Mạn đề nghị: "Sau đó người ở lại trong phòng khóa cửa lại, người bên ngoài báo ám hiệu thì lại mở cửa ra. Lúc buổi tối kiểm tra phòng ngủ lại để cho cậu ấy vào, sau khi lừa xong quản lý ký túc xá thì lại đuổi cậu ấy ra ngoài."
Bây giờ nhất định không thể ném người đi được, mở cửa một cái nói không chừng gặp được yêu ma quỷ quái gì đó.