"Tại sao không trực tiếp lấy thẻ học sinh của cậu ấy chứ?" Một lời của Tân Lê Mỹ thức tỉnh người trong mộng.
Trong quy tắc cho quản lý ký túc xá đã hiểu được tầm quan trọng của thẻ học sinh, nếu như không có thẻ học sinh, rất nhanh sẽ bị đuổi ra ngoài. Ba ngày nay các cô đều phải ở lầu ký túc xá, đi ra khỏi lầu ký túc xá đồng nghĩa với chết.
Tiền Đóa Đóa cách Tiếu Khả Ái gần nhất trực tiếp vươn tay tìm kiếm trên người cô ấy, động tác rất cẩn thận sợ đối phương tỉnh lại.
Tô Dung nhìn ra được sự lo lắng của cô ấy, hờ hững trấn an: "Không cần sợ hãi, tôi gõ đủ mạnh."
Có cô "khích lệ", quả nhiên Tiền Đóa Đóa to gan hơn nhiều, rất nhanh đã lấy ra được một tấm thẻ học sinh màu đỏ. Màu đỏ chói mắt, nặng trĩu giống như bên trong thấm đẫm máu tươi vậy.
"Thẻ học sinh này còn có tác dụng không? " Tiền Đóa Đóa dùng ngón trỏ ngón cái cầm một góc của thẻ học sinh màu đỏ, nhỏ giọng hỏi mọi người.
Tô Dung suy nghĩ một chút, vươn tay ra: "Đưa nó cho tôi đi."
Mặc kệ có tác dụng hay không, giữ lại chắc sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.
Những người khác cũng không có ý kiến, dù sao các cô giữ vật này cũng không có tác dụng. Ở trong tay Tô Dung, nói không chừng lại phát huy tác dụng.
"Thừa dịp cậu ấy vẫn còn hôn mê, trước sắp xếp nhiệm vụ ngày mai chút đi." Dù sao trải qua chuyện này, trong chốc lát các cô cũng không thể ngủ được, Tô Dung trực tiếp xếp chân ngồi trên giường.
"Ngày mai tôi và Tiết Tích ở lại trông chừng ký túc xá, vừa vặn chìa khóa ở chỗ của tôi. Sau khi chúng ta ăn sáng xong thì sẽ phân nhóm đi nhà vệ sinh, sau đó các cậu rời đi thăm dò, tôi ở trong phòng khóa cửa lại. Chỉ có thể dựa theo tiếng gõ cửa "đông đông đông đông đông đông” như vậy, gõ hai cái dừng, gõ ba cái dừng, rồi gõ một cái, như vậy chúng tôi mới có thể mở cửa ra, hiểu không?"
Thứ tự này cũng không khó nhớ, mọi người cùng nhau gật đầu.
"Đừng quên nhiệm vụ của các cậu, ngày mai có thể không phân tổ, nhưng nhất định phải thăm dò được phòng y tế cho tôi." Tô Dung lại nhấn mạnh lo lắng của cô về phòng y tế, sau đó nhìn Tiếu Khả Ái đang nằm dưới đất, trực tiếp không lưu tình lại dùng xẻng gõ thêm một cái.
Sau đó cô mỉm cười nhìn mọi người: "Như vậy, tối nay cậu ấy sẽ không thể tỉnh lại được. Sáng sớm ngày mai thức dậy lôi cậu ấy ra ngoài là xong."
Thấy bộ dạng này của cô, mọi người cũng không nhịn được run lẩy bẩy, thậm chí cũng không dám hỏi cuối cùng Tô Dung từ đâu móc ra một cái xẻng lớn như vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả tiến hành dựa theo kế hoạch. Ăn sáng xong thì đi nhà vệ sinh, những người khác cùng nhau đi ra ngoài, chỉ để lại Tô Dung và Tiết Tích ở lại phòng ký túc xá.
Nhận được kinh nghiệm từ Tiếu Khả á, lần này hai người tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng ngủ trước khi những người khác chưa trở về.
"Nó" rất thích ra tay với điều tra viên lạc đàn, hai người các cô lại không muốn gặp xui xẻo.
Thời gian chờ đợi luôn rất nhàm chán, trong phòng ngủ cũng không có thứ gì cần phát hiện, Tiết Tích chỉ có thể nói chuyện với Tô Dung.
"Đây là lần thứ hai tôi tiến vào quái đàm quy tắc khó thế này." Tiết Tích dùng một tay chống cằm, tự giễu nói: "Sau khi tôi đi ra từ quái đàm quy tắc trước, lại bắt đầu tìm hiểu quy tắc ngầm bên trong quái đàm khó khăn. Biết được một đống lớn, kết quả dùng đến không được bao nhiêu. Đã nói quái đàm quy tắc khó khăn thì điều tra viên sẽ nhiều hơn 10 người mà, sao quái đàm này lại như vậy?"
Đây cũng là quy tắc ngầm mà Tô Dung biết, sở dĩ gọi là quy tắc ngầm, là bởi vì cho đến nay quy tắc này không có bị phá vỡ, nhưng hình như cũng không có chứng cứ thiết thực.
Chẳng qua lời của Tiết Tích đã nhắc nhở Tô Dung: "Nhưng quái đàm này dựa vào cái gì có thể đặc biệt (độ khó khăn nhưng điều tra viên lại không đến 10 người) như vậy? Lỡ như nơi này thật sự có những điều tra viên khác, chỉ là chúng ta không phát hiện ra?"
Cô suy nghĩ một chút, lại thuận miệng suy đoán: "Không lẽ những điều tra viên chưa xuất hiện là người biến dị ở tầng ba, chúng ta phải đối địch với những người đó, đợi đến cuối cùng mới phát hiện thật ra người hai bên đều là người bị hại."
Tất nhiên gần như loại khả năng này không thể xảy ra, dù sao Tiếu Khả Ái chính là chứng minh tốt nhất. Tô Dung cũng chỉ là nhàm chán nói như vậy tôi.
Nghe vậy, Tiết Tích cũng giống như mở rộng trí tưởng tượng của mình: "Hoặc có lẽ những điều tra viên khác có thể ở cùng một phòng với chúng ta nhưng khác không gian, trải qua tương tự nhưng chuyện lại khác biệt."
Lúc này Tô Dung nhàm chán đọc lại quy tắc, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, phát hiện lời nói mò của cô hoàn toàn không phù hợp với quy tắc, mà suy đoán của Tiết Tích thì hình như là con đường mà quái đàm quy tắc quen dùng.
Có không gian song song gì đó.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng suy nghĩ theo phương hướng này một chút. Nếu quả thật có không gian thứ hai, vậy tại sao phải tách các điều tra viên ra chứ?
Cô nói vấn đề này cho Tiết Tích, hai người lập tức cùng nhau thảo luận. Tô Dung đoán hai cái không gian có thể vừa khéo tương phản, Tiết Tích đoán thật ra những người còn lại là nhân viên nghiên cứu, đang nghiên cứu các cô.
Tóm lại chính là suy luận mở rộng, không có chút câu thúc nào.
Trong quá trình hai người nói chuyện trời đất, bên ngoài cửa không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa của Tiếu Khả Ái. Mới bắt đầu cô ấy chỉ là cầu xin các cô để mình đi vào, trả thẻ học sinh lại cho mình. Sau đó bắt đầu điên cuồng chửi rủa các cô chết không được tử tế.
Chẳng qua phòng tuyến trong lòng của Tô Dung và Tiết Tích đều rất cường đại, cười chết, nguyền rủa của Tiếu Khả Ái có thể đáng sợ bằng chuyện "nó" nhìn chăm chú sao?