Sau đó từ từ tiếng gõ cửa biến mất, vốn dĩ hai người cho rằng đối phương ngừng công kích. Kết quả qua một đoạn thời gian, nghe được tiếng đám người Tân Lê Mỹ trở về, ở bên ngoài bảo Tô Dung mở cửa cho mình.
Nhưng Tiếu Khả Ái không biết các cô đã sớm quyết định ám hiệu. bây giờ dù cô ấy có sử dụng nhiều thủ đoạn đi nữa cũng phí công. Không có ám hiệu, coi như đám người Tân Lê Mỹ thật sự trở về, hai người các cô cũng không có khả năng mở cửa.
Đảo mắt thời gian đã vượt qua 12 giờ, cuối cùng tiếng gõ cửa chính xác cũng vang lên. Tô Dung và Tiết Tích nhìn nhau một cái, sau đó đi qua mở cửa.
Có hai người đứng ở bên ngoài, theo thứ tự là Tân Lê Mỹ và Tiền Đóa Đóa. Cách đó không xa chính là Tiếu Khả Ái đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, chắc là bị hai người mới vừa rồi đánh ngất xỉu.
"Vương Mạn đâu?" Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hai người, trong lòng Tô Dung sinh ra một dự cảm xấu.
Đứng như dự đoán, Tân Lê Mỹ mím môi nói: "... Cậu ấy bị bác sĩ trường học mang đi rồi."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tô Dung kéo hai người vào, khóa cửa lại, sau đó mới nhíu mày hỏi. Nhiệm vụ đầu tiên của hôm nay đã có người chết, chuyện này thật sự không được.
Tân Lê Mỹ ngồi xuống, mới kể lại chuyện xảy ra: "Chúng tôi đi lầu 1 nghe ngóng thật lâu, mới biết được mỗi ngày vào lúc 11 giờ bác sĩ sẽ rời phòng y tế nhận cơm, những thời gian khác sẽ luôn ở trong phòng y tế. Cho nên chúng tôi chỉ có một cơ hội này thôi. Chờ sau khi bác sĩ rời đi, tôi và Tiền Đóa Đóa phụ trách tìm manh mối, Vương Mạn thì ở bên ngoài trông chừng. Ở bên kia tôi tìm được rất nhiều chai thuốc, nhưng bởi vì hình dạng thuốc bên trong rất giống, cũng không có cách nào xác nhận thuốc nào là đúng. Cũng may Tiền Đóa Đóa dựa vào ghi chép chữa bệnh của bác sĩ tìm ra được đầu mối, mới tìm được chai thuốc chính xác. Sau khi mở chai thuốc ra cầm được mấy viên, tôi phát hiện bên trong chai thuốc còn có tờ hướng dẫn, cho nên tôi còn mang nó về. Nhưng mà lúc này bác sĩ đã sắp trở lại, chúng tôi không có cách nào đi ra ngoài."
Lúc ấy Tiền Đóa Đóa đang ở cửa căng thẳng nhìn xung quanh, cho nên càng nhìn thấy nhiều hơn: "Vương Mạn muốn ngăn lại bác sĩ giúp chúng tôi, cậu ấy gọi đối phương lại, sau đó bác sĩ lập tức đi về phía cậu ấy. Hình như chỉ là vỗ vai một cái, Vương Mạn lập tức đã ngất xỉu. Khi đó chúng tôi đã nhân cơ hội chạy ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác sĩ kéo Vương Mạn vào phòng y tế,"
Chuyện này đúng là không thể trách ai được, các cô chỉ có một chút thời gian khi bác sĩ đi nhận cơm trưa, thậm chí đối phương còn muốn trở về ăn cơm trong phòng. Ở trong thời gian ngắn như vậy, phải tìm chai thuốc, đọc và tìm hiểu ghi chép chữa bệnh, phán đoán được chai thuốc nào là chính xác, một chút thời gian như vậy sao có thể đủ được chứ?
Nhưng nói thật, ít nhất Tô Dung cảm thấy nếu như người ở bên ngoài trông chừng là Tân Lê Mỹ, có lẽ các cô sẽ không xảy ra chuyện gì. Bây giờ Tân Lê Mỹ đã uống thuốc, chính là một người bình thường, đối mặt với bác sĩ, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn gấp 10 lần so với Vương Mạn.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nếu cô nói những lời này ra, chỉ gây ra xích mích trong đội, cũng không có tác dụng gì cả. Cho nên Tô Dung không có nói.
Chuyện này có lẽ sẽ hơi không công bằng với Vương mạn có khí đã chết kia, nhưng cũng không có cách nào, ở trong quái đàm tự mình còn khó bảo vệ, ai sẽ quan tâm đến quyền lợi của người chết chứ?
Trong lúc nhất thời Tiết Tích cũng không biết nói gì, nếu là cô ấy, cũng không nhất định có thể làm tốt hơn đối phương, chỉ có thể há hốc mồm: "Vậy Vương Mạn vào phòng y tế..." Còn có thể sống sao?
Nghĩ đến quy tắc màu đỏ được [công cụ ô nhiễm] nhắc nhở, Tô Dung cho ra một câu phủ định trong lòng.
Chỉ sợ Vương Mạn lành ít dữ nhiều.
Quái đàm còn phải tiếp tục, rất nhanh mấy người còn lại nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tụ lại kiểm tra xem hướng dẫn sử dụng mà Tân Lê Mỹ mang về.
[Tên thuốc: Viên thuốc trừ ô nhiễm
Công dụng: Chữa trị người chưa bị ô nhiễm hoàn toàn, chính là khuôn mặt vặn vẹo, nhận biết sai, có vọng tưởng bị người khác hãm hại.
Lượng sử dụng: Một người một viên.]
"Lượng sử dụng" ở cuối cùng lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Một người chỉ có thể uống một viên, nói cách khác nếu như ăn viên thứ hai, rất có thể sẽ tạo thành tổn thương không thể nào chữa khỏi được.
"Không đúng nha?" Đột nhiên Tiết Tích nghĩ đến: "Không phải dì quản lý ký túc xá có thể uống nhiều viên sao?"
"Có thể là bà ta có chỗ khác biệt đi?" Tô Dung cũng không hiểu chuyện này: "Có lẽ bởi vì ở trong lầu ký túc xá bà ta là vô địch, cho nên cũng có thể miễn dịch tổn thương do uống nhiều thuốc?"
"Vậy tại sao bà ta còn bị ô nhiễm?" Tiền Đóa Đóa nghi ngờ hỏi.
Tô Dung suy nghĩ một chút, đưa ra câu trả lời của mình: "Có thể là loại ô nhiễm nhẹ không được xem là tổn thương, mà tổn thương viên thuốc mang lại giống với chuyện gãy tay gãy chân, cho nên mới có thể miễn dịch.”
Các cô nói chuyện có chút lạc đề, Tiết Tích tằng hắng một cái, đề tài lại được kéo về: "Cho nên bây giờ tình huống của tôi và Tân Lê Mỹ đều không thể tiếp tục uống thuốc, nếu như lại bị ô nhiễm, chỉ sợ sẽ nguy hiểm."
Tô Dung gật đầu, nhìn về phía Tân Lê Mỹ: "Đúng rồi, cậu mang về mấy viên thuốc?"
"Tôi lấy hết về, tổng cộng năm viên, bao gồm tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Chỉ để lại cho hắn ta một chai thuốc rỗng." Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tân Lê Mỹ tỉnh táo nói: "Dù sao khẳng định bác sĩ kia không phải là người tốt, ngày mai mặc kệ chúng ta không làm gì cũng sẽ đi kiểm tra sức khỏe, rồi bị nhắm đến, tại sao không một lần đắc tội luôn?"