Độ khó tăng lên, tất nhiên khen thưởng cũng tăng lên.
Sau khi chuẩn bị xong, Tô Dung phát động kỹ năng, nhảy vào trong chậu nước.
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, cô đã đi tới một chỗ khác. Vì không để bị ướt, Tô Dung nhanh chóng đi ra khỏi chậu nước, sau đó ngẩng đầu lên.
Ở trước mặt cô, ba nam sinh có tướng mạo khác nhau đồng loạt nhìn chằm chằm cô, trên mặt mang theo sợ khiếp sợ giống nhau.
Cô hơi mỉm cười, chủ động mở miệng: "Cuối cùng cũng đã gặp mặt, tôi là điều tra viên Giang Giang."
---
Ba nam sinh ở đối diện rất nhanh phục hồi lại tinh thần, một người nhuộm tóc đỏ trong đó đứng ra nói: "Xin chào, tôi là người mới gõ tường đó, xin lỗi, tôi mới học mã Morse nên không được thành thạo lắm. Gọi tôi là Văn Hoa là được, hai người sau lưng tôi theo thứ tự là Vũ Đại Lang và Hacker."
Nghe được phương thức đặt tên tùy tiện giống với các cô, Tô Dung không nhịn được cười. Cũng không cần đối phương nói, cô nhìn bộ dạng của bọn họ, cũng có thể nhanh chóng đoán được ưu thế thiết lập nhân vật của ba người này.
Chờ chút...
Tô Dung đột nhiên ý thức được một chuyện, Văn Hoa đối ứng với Tiết Tích, Vũ Đại Lang đối ứng với Giang Giang, như vậy theo lý thiết lập của hai bên đều giống nhau.
Cho nên Hacker đối ứng chỉ có thể là Vương Mạn.
Vốn dĩ chỉ cho là Vương Mạn là một trạch nữ đam mê hoạt hình, không nghĩ tới cô ấy còn là một Hacker. Mà các cô hoàn toàn lãng phí kỹ năng Hacker của đối phương!
"Nhưng mà không phải trong lầu ký túc xá không có tín hiệu sao?" Cô không nhịn được hỏi: "Hơn nữa người này chắc cũng sẽ không biết kỹ xảo chân chính của Hacker đi?"
"Cậu thấy cái máy vi tính đó của cậu ta không?" Văn Hoa chỉ vào một trong máy vi tính xách tay trên bàn: "Mở ra lập tức phát hiện camera lầu ký túc xá được kết nối bên trong, chắc là nguyên chủ làm đi."
Nghe vậy, Tô Dung lập tức nhớ đến máy vi tính trên bàn kia của Vương Mạn. Sau khi phát hiện không có tín hiệu, tất nhiên đối phương không mở máy vi tính, từ đó bỏ lỡ tin tức quan trọng như vậy.
Nếu sớm biết được chút tin tức này, mở máy tính ra, dùng camera trông chừng thay thế cho người, có lẽ cô ấy cũng sẽ không chết thảm trong tay bác sĩ rồi.
Ở bên trong quái đàm, chỉ cần sai sót một chút thôi, trả giá chính là tính mạng
Cũng là lần này các đồng đội tương đối đáng tin, để cho Tô Dung không có dục vọng khống chế tuyệt đối trong tay. Hơn nữa ký túc xá này quá gần sát với thực tế, khó tránh khỏi sẽ băn khoăn quyền riêng tư gì đó của mỗi người. Sớm biết như vậy, ngày đầu tiên cô đã tự ra tay lật tung tìm kiếm giường của mỗi người rồi.
Tô Dung thở dài, cũng không xoắn xuýt đến vấn đề này nữa, trực tiếp hỏi: "Các cậu nói tình huống ở chỗ này một chút đi, tôi thấy phòng ngủ của các cậu không giống chúng tôi."
Lời này cũng không phải là giả, nếu như phòng ngủ bên Tô Dung chính là phòng ký túc xá học sinh ấm áp, vậy thì phòng ngủ của nam sinh chính là phòng tạm thời xây dựng cho công nhân ở, không an toàn chút nào.
Lạnh như băng, cũ nát, không có bất kỳ đồ trang trí nào, chỉ có một chiếc giường bằng sắc và bàn ghế đơn sơ. Qua loa giống như phòng đã bỏ hoang lâu.
Là lúc trường học xây dựng lầu ký túc xá nam sinh đột nhiên phá sản sao?
"Tất nhiên là không giống, bởi vì chỗ này hoàn toàn không phải là lầu ký tức xá gì, thực tế nơi này chính là khu thí nghiệm." Văn Hoa nói xong, kể lại những chuyện bọn họ gặp mấy ngày nay cho Tô Dung.
Khác với lầu ký túc xá của nữ sinh, bọn họ mới đến chỗ này, cũng đã biết nơi này là khu thí nghiệm, người bình thường ở lầu 1 chính là thức ăn cuồng hoan của ngày thứ ba, người lầu hai là đối tượng quan sát quan trọng của thí nghiệm này, người lầu ba chính là thành phẩm.
Không sai, cấu tạo nhân viên ở bên này giống với bên của Tô Dung. Lầu một là người bình thường, lầu hai là người bị ô nhiễm nhưng chưa hoàn toàn biến dị, lầu ba là người biến dị.
Mà chủ đề nghiên cứu chính là dưới các loại kích thích, tốc độ biến dị của những người chưa hoàn toàn biến dị sẽ như thế nào.
Nói đến chỗ này, Văn Hoa lại nói ra một tin tức quan trọng: "Có thể tăng nhanh tốc độ biến dị của bọn họ chính là máu thịt, còn có những hành vi không thuộc về mình, ví dụ như thịt người sống."
Nghe vậy, Tô Dung lập tức hiểu ra: "Cho nên trong những túi màu đen kia đựng thịt sống... Hoặc có lẽ là thịt người?"
Văn Hoa gật đầu: "Đúng vậy."
Tô Dung gần như là muốn thở dài, quả nhiên thịt người chính là công thức nấu ăn vẫn luôn không đổi của thế giới quái đàm. Xem ra, lúc trước Tiết Tích và Tân Lê Mỹ ở lầu ba, chắc là thấy một đám người biến dị ăn thịt sống, mới có thể bị kích thích thiếu chút nữa biến dị.
Cô do dự một chút, lại hỏi: "Vậy các cậu có biết ngày thứ ba sẽ xảy ra chuyện gì không? Chúng tôi ở bên kia tìm rất lâu cũng không tìm được manh mối của ngày thứ ba."
"Ngày thứ ba chính là giai đoạn hủy bỏ phong tỏa của thí nghiệm." Hiển nhiên Văn Hoa hiểu rõ chuyện này như lòng bàn tay: "Lầu một sẽ không còn là trạng thái nửa bảo vệ nữa, học sinh lầu ba sẽ biến thành ma điên cuồng ăn thịt người. Mà những học sinh đã đi qua sân thượng sẽ nghĩ hết cách để chúng ta nhìn thấy một màn máu tanh này, để tăng tốc độ biến dị của chúng ta."
Vũ Đại Lang ở sau lưng châm chọc cười một tiếng: "Kiểm tra sức khỏe nha! Sao bọn họ không gọi nó là tổng vệ sinh đi? Như vậy còn thích hợp hơn một chút."
Quả thật đúng là thích hợp hơn. Tô Dung dở khóc dở cười nói: "Cho nên nói cách khác, nếu như uống thuốc biến thành người bình thường, thì vào ngày thứ ba cũng sẽ bị người lầu ba ăn hết. Nếu như không uống thuốc, thì sớm muộn gì cũng sẽ biến dị. Vậy chúng ta không phải chỉ có một con đường chết sao?"