"Còn có thể đi sân thượng, tìm kiếm che chở của "nó".” Hacker thuận miệng nói nhảm.
Văn Hoa nhún vai, nhìn Tô Dung: "Tất nhiên còn có cách khác, nhưng chúng tôi vẫn không có đường sống nào có thể thực hiện được. Đúng rồi, mới vừa rồi tôi nghe cậu nói... thuốc?"
"Chỗ bên này của các cậu không có sao?" Tô Dung nghiêng đầu, móc ra ba viên thuốc: "Cũng may tôi cố ý cầm đủ số người bên các cậu. Cái thuốc này có thể hoàn toàn thanh trừ ô nhiễm, nhưng một người chỉ có thể uống một viên. Nếu uống xong lại bị ô nhiễm, thì không còn cách nào cả."
Nghe vậy, nhất thời đôi mắt của ba nam sinh đều sáng lên. Hai nam sinh phía sau cũng thay đổi thái độ ủ rũ mới vừa rồi, nhanh chóng bu lại: "Thì ra thuốc ở bên kia của các cậu, chúng ta mệt chết mệt sống cũng không tìm được!"
Vũ Đại Lang bày ra vẻ uất ức: "Kim Bối chính là chết vì thứ này, sớm biết chỗ chúng tôi hoàn toàn không có, thì đã không cố gắng tìm rồi. Phòng y tế đáng chết kia không có cái gì cả, chỉ có một bác sĩ giết người!"
Không có trực tiếp giao thuốc cho bọn họ, Tô Dung hứng thú hỏi: "Nói thử đi, sau khi các cậu đi đến chỗ này thì đã làm gì."
Thì ra ở bên này, bởi vì đã sớm biết số mạng của mình, cho nên người của tầng thứ hai có không ít người lặng lẽ tụ tập lại có ý đồ lật đổ thống trị ở chỗ này.
Nhưng mọi người đều biết, người đi qua sân thượng có bề ngoài giống với người bình thường như đúc, chỉ có thể dựa vào thẻ học sinh để phân biệt. Mà thẻ học sinh có thể cướp đoạt.
Tóm lại trong đội ngũ này có hai người biến dị giả trang lẻn vào, người biến dị thả tin tức giả liên quan đến thuốc và cách đi ra ngoài, người lầu hai chết không ít, cũng không ít người đã biến dị hoàn toàn. Ba người trong phòng ký túc xá bọn họ cũng chết vì cái này.
"Nhưng đúng là chúng tôi tìm được không ít đầu mối." Văn Hoa chắp tay thành đường chéo đặt trước bàn, đây là dấu hiệu muốn thương lượng. Anh ta nhìn viên thuốc trong tay Tô Dung, có ý ám chỉ: "Tôi nghĩ chúng ta cần hợp tác."
"Tất nhiên." Tô Dung dứt khoát gật đầu: "Cậu đưa đầu mối cho tôi, tôi đưa thuốc cho các cậu."
Thấy cô đồng ý, Văn Hoa cũng không chậm chạp, trực tiếp nói: "Khu thí nghiệm này có một nơi được gọi là trạm mua bán đồ phế thải, muốn đi vào chỗ này rất hà khắc. Nó chỉ tiếp nhận --- "Phế phẩm đã dọn dẹp sạch sẽ ô nhiễm"."
Nói cách khác, người bình thường cũng không vào được, người biến dị cũng không vào được. Chỉ có người bị nhiễm chưa hoàn toàn biến dị, sau đó dùng thứ gì đó để thanh trừ ô nhiễm trở lại bình thường mới có thể vào được. Vừa khéo chính là chỉ người uống thuốc như bọn họ.
Lấy được đáp án này, Tô Dung thật sự vui mừng. Loại quái đàm phân công hợp tác này vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải, chỉ là hiển nhiên đồng bạn hợp tác của các cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình không tệ.
Cô tuân thủ cam kết đưa thuốc qua, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: "Nếu như hôm nay trước khi ánh trăng xuất hiện, chúng tôi không phát hiện các cậu, các cậu sẽ làm thế nào?"
"Bên này của chúng tôi khá tốt." Hiển nhiên Văn Hoa biết cô đang nói gì, cười một tiếng: "Quái đàm còn chưa có mất trí đến loại trình độ này, ở bên này chúng tôi có sức đề kháng mạnh hơn, có thể chống đỡ được sáng sớm ngày mai."
“Đơn giản mà nói nếu như trước ngày mai các cô vẫn không phát hiện bên này, vậy bọn họ cũng chỉ thành thật đợi bị biến dị thôi.”
Có lúc thất bại trong quái đàm không thể toàn do mình, đồng đội không đáng tin cũng là một thứ quan trọng, có lúc thậm chí còn có tác dụng mang tính quyết định đối với tính mạng của bạn.
"Các cậu đã sớm biết sự tồn tại của chúng tôi sao?" Tô Dung tò mò hỏi, cô đang suy nghĩ tại sao đối phương không phát huy tính năng động chủ quan*, tự liên lạc với các cô.
*Phát huy tính năng động chủ quan là phát huy vai trò tích cực, năng động, sáng tạo của ý thức và phát huy vai trò nhân tố con người trong việc vật chất hóa tính tích cực, năng động, sáng tạo ấy.
Văn Hoa lắc đầu: "Không, sau khi cậu gõ tường, chúng tôi mới biết được."
Bọn họ thật sự không nghĩ đến trong quái đàm này vẫn còn có những điều tra viên khác, nhất là bên này của bọn họ đã quá loạn, anh ta không tưởng tượng được lại thêm mấy điều tra viên nữa thì còn phải loạn đến loại tình trạng gì.
Hai bên yên lặng, vì để tránh đêm dài lắm mộng, đám người Văn Hoa trực tiếp uống thuốc vào, sau đó bắt đầu choáng váng mệt mỏi rã rời.
Tô Dung kịp thời giải thích: "Đây là hiện tượng bình thượng. Hôm nay chúng ta đi đến khu phế phẩm sao?"
"Không, phải là ngày mai đi." Văn Hoa ngáp một cái: "Bên kia mỗi 24 giờ sẽ tiến hành một lần đốt lửa thiêu huỷ, nếu không muốn bị đốt thành tro thì ngoan ngoãn chờ ngày mai lại đi."
Hacker đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Đúng rồi, ngày mai các cậu đến chỗ này bằng cách nào?"
Trái lại bọn họ có thể nhìn ra Tô Dung dùng đạo cụ, nhưng cũng không chắc đồng bạn còn lại của cô có đạo cụ hay không.
"Đập tường." Tô Dung hờ hững trả lời: "Không cần lo lắng, chúng tôi thử một chút. Tường này cũng không có chắc lắm."
Vũ Đại Lang giơ ngón cái với cô: "Tôi thích loại phương thức đơn giản thô bạo của các cậu, nếu như đập không được, có thể bảo chúng tôi giúp đỡ."
Mắt thấy còn có một chút thời gian, Tô Dung nhìn về cửa phòng ngủ của bọn họ: "Bây giờ tôi có thể đi ra ngoài xem thử không? Tôi còn chưa uống thuốc, thân phận biến dị một nửa chắc sẽ hơi an toàn ở chỗ này đi?"
"Tôi đề nghị cậu không nên đi." Văn Hoa lắc đầu: "Đầu tiên cậu là nữ sinh, đi ra ngoài bị những người đã đi sân thượng thấy được, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hành động ngày mai của chúng ta. Thứ hai, bây giờ bên ngoài rất loạn, mặc dù cậu thật sự không phải mục tiêu của bọn họ, nhưng ai biết có bị tai bay vạ gió, có bị tấn công bất ngờ hay không."