Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 221

Chương 221 -
Chương 221 -

Hacker mở máy tính của mình ra, đẩy đến trước mặt cô: "Chỉ là cô có thể nhìn camera giám sát một chút."

Mói xong, cậu ta quả thật không chịu nổi nữa, nằm trên giường ngủ thiếp đi. Hai người khác cũng nói ngủ ngon với Tô Dung, sau đó leo lên giường chìm vào mộng đẹp.

Tô Dung nhàm chán nhìn tình cảnh bên ngoài giống như địa ngục trong camera giám sát, thật sự cảm thấy bên nam sinh không dễ dàng chút nào, bên kia của các cô có thuốc giải, nhưng không có chân tướng và cửa ra. Mà bên nam sinh có chân tướng và cửa ra, lại không có thuốc giải, có thể nói là tám lạng nửa cân, đại ca không thể cười nhị ca được.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cô đóng máy tính lại, đi tới chậu nước bên cạnh tường, phát động kỹ năng, trở về phòng ngủ của mình.

"Cuối cùng cậu cũng về rồi!" Thấy Tô Dung nhảy ra từ chậu nước, mọi người người thì leo xuống giường, người thì đứng dậy, đều nhanh chóng vây quanh.

Tiết Tích quan tâm hỏi: "Tình huống bên kia thế nào?"

“Cũng không tệ lắm, manh mối ngày thứ ba đã xuất hiện rồi." Tô Dung trả lời, sau đó kể lại chuyện ở ký túc xá nam cho các cô nghe.

Nghe nói bên kia có nơi có thể vượt qua được ngày thứ ba, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Tiền Đóa Đóa hưng phấn nói: "Vậy ngày mai chỉ cần đi qua, có phải chúng ta đã được an toàn không?"

"Chắc là như vậy." Tô Dung gật đầu, thuận tiện liếc nhìn thời gian một chút: "Bây giờ đã bốn giờ chiều, bên này của chúng ta cũng không còn gì để thăm dò cả, sau khi cùng nhau đi nhà vệ sinh thì trở về phòng ngủ thôi."

Ba người còn lại cũng không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, đi theo Tô Dung ra ngoài.

Vừa mới tới cửa nhà vệ sinh, bước vào, Tô Dung và Tiền Đóa Đóa lập tức ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.

Mà hai người còn lại thì như gặp phải kẻ địch che mũi lại: "Mùi trong nhà vệ sinh này thật khó ngửi! Bên trong là giấu thịt thối sao?"

Nghe vậy, Tô Dung kinh ngạc một chút, ngay sau đó đã hiểu: "Tiếu Khả Ái chắc là bị trúng chiêu như vậy!"

Cô còn nhớ lúc ấy Tiếu Khả Ái có nói mùi nhà vệ sinh thơm, cho nên lúc đó cô ấy mới dám đi vào.

Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng ô nhiễm ảnh hưởng đến chuyện phán đoán mùi hương của các cô, hình như cũng ảnh hưởng đến đôi mắt của các cô.

Những người khác cũng biết được ý của Tô Dung, sắc mặt cũng rất khó coi. Lần quái đàm này thật sự quá âm hiểm, hơi lơ là một chút là sẽ bị trúng bẫy.

“Đi thôi, qua nửa giờ nữa lại đến." Tô Dung quay đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng mới vừa đi ra trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi: "Nhanh nhắm mắt lại! Cầm tay nhau! Mặc kệ như thế nào cũng không được mở mắt ra!"

Cô nói xong thì nhanh chóng nhắm mắt lại, cũng ăn viên thuốc mà mình vẫn luôn cầm trong tay.

Ba người còn lại đều không hiểu, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Mà trước khi nhắm mắt, Tiết Tích hơi nhìn thấy một bóng người đang đi về phía các cô.

Dưới sự dẫn động của người phía trước, Tiết Tích cảm giác mình đang chậm rãi đi về phía trước. Trong bóng tối, đi theo người khác thật sự là kiểm tra độ tin tưởng giữa mọi người, nhất là bây giờ cô ấy còn rõ ràng chỗ này là một nơi không an toàn.

Có phải đoạn đường này quá dài hay không? Tiết Tích không xác định nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy đoạn đường này hoàn toàn vượt qua khoảng cách từ nhà vệ sinh đến phòng ký túc xá. tại sao người phía trước lại đi chậm như vậy? Đây thật sự là tốc độ của người bình thường sao?

Đầu óc của Tiết Tích truyền đến tín hiệu nguy hiểm, nếu như bây giờ người kéo cô ấy không phải là Tân Lê Mỹ mà là quỷ quái thì sao? vậy chẳng qua bây giờ cô ấy đang từng bước đi tới địa ngục sao?

Cô ấy do dự, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Các cậu vẫn còn ở đó chứ? Chúng ta đang đi hướng nào vậy?"

"Chúng tôi vẫn còn ở đây." Tiếng Tô Dung vang lên, sau đó bên tai truyền đến tiếng ra lệnh: "Mở mắt ra đi."

Gần như theo bản năng, Tiết Tích mở mắt ra.

Đập vào mắt là một nữ sinh mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt vặn vẹo đang cầm một cái chân người máu tươi đầm địa, khóe miệng đầy máu mỉm cười với cô ấy.

Mà khuôn mặt người vặn vẹo kia, cũng dần biến thành mặt người bình thường.

Cô ấy xong đời rồi.

Nhất thời trong lòng Tiết Tích dân lên sự tuyệt vọng, cô biết mình lại bị ô nhiễm nữa rồi. Mà lần này, cũng không có viên thuốc nào có thể thanh trừ ô nhiễm cho mình nữa.

Nhìn cái tay vẫn luôn nắm chặt mình của Tân Lê Mỹ, gần như Tiết Tích không hiểu tại sao mới vừa rồi mình lại sinh ra nhiều nghi ngờ như vậy, thậm chí tin vào đầu độc của người khác.

Mà Tô Dung ở trước nhất vẫn nhắm mắt, từ chút một tìm tòi tiến lên phía trước, định mang các cô an toàn trở về phòng ký túc xá.

Sau khi nữ sinh mặc đồng phục lừa gạt Tiết Tích mở mắt ra cũng không rời đi, mà là nhỏ giọng nói bên tai những người còn lại.

Tiết Tích cảm thấy mình có chút mong đợi, mong đợi sẽ có một người mở mắt ra giống với cô ấy, như vậy cô ấy không phải chỉ có một mình.

Nhưng không có.

Trừ cô ấy ra, không có người nào mở mắt ra.

Thậm chí khi nữ sinh kia đi tới bên cạnh Tô Dung, Tô Dung trở tay móc ra một cái xẻng, không chút lưu tình đập vào đầu nữ sinh kia.

"Keng!"

Nữ sinh kia kêu một tiếng, sau đó ngã xuống đất.

Tiết Tích: "..."

Cô ấy gần như sắp cười ra tiếng, vốn dĩ một ít suy nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu cũng biến mất.

Mày nhìn đi, là do mày có ý chí không đủ kiên định, mới có thể thất bại, đã như vậy lại có lý do gì trách những người khác có ý chí kiên định chứ?

Cô ấy yên lặng đi theo mọi người, chờ cuối cùng Tô Dung nhắm mắt mày mò đi đến cửa phòng ký túc xá của các cô, sau đó móc chìa khó mở cửa ra, mọi người nối đuôi đi vào, cô ấy đột nhiên thả tay của Tân Lê Mỹ đi ở phía trước mình.

Bình Luận (0)
Comment