Một giây khi cô ấy thả tay ra, phản ứng đầu tiên của Tân Lê Mỹ là bắt lại, định cầm tay cô ấy lần nữa. Nhưng rất nhanh, hình như Tân Lê Mỹ cũng hiểu ra được gì đó, thả tay mình xuống, sau khi vào phòng thì đóng cửa tượng trưng cho an toàn lại.
Thất vất vả mày mò trong bóng tối trở lại phòng ký túc xá, một giây cầm chìa khóa mở được cửa phòng, cuối cùng Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm ơn trí nhớ siêu cường của mình, mặc dù không chú ý đặc biệt, nhưng cô rất nhạy cảm với các con số, vẫn có thể đếm ra từ nhà vệ sinh đến cửa ký túc xá có chừng năm phòng ký túc xá khác, cho nên mới thành công trở về.
Lúc ấy, mới vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô lập tức nhìn thấy có người đang ăn thịt sống không có ý tốt đi đến chỗ này của các cô.
Lúc ấy vốn dĩ cô đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, bị cái này kích thích lập tức biến dị. Cho nên cô nhanh chóng nhắm mắt rồi uống thuốc, cũng nhắc nhở những người khác.
Ở trong quái đàm này, phương pháp lây lan ô nhiễm chính là thấy được hình ảnh đẫm máu. Tiết Tích và Tân Lê Mỹ đã uống thuốc rồi, nếu như bị lây nữa, tuyệt đối có khả năng phải chết.
Cô có lòng tin với mình, chẳng qua không có lòng tin những người khác có thể nhắm mắt tìm được đường trở về phòng ký túc xá. Vì vậy để cho mọi người cầm tay nhanh, sau đó dưới sự hướng dẫn của cô đi trở về.
Trên đường còn có một người muốn dây dưa với cô, chỉ là cô trực tiếp đánh ngất xỉu người đó. Quả nhiên giá trị vũ lực mặc kệ đi chỗ nào đều là thứ cần thiết.
Cho đến khi đóng cửa lại, lúc này Tô Dung mới mở mắt ra, sau đó phát hiện trong phòng chỉ có ba người.
"Tiết Tích đâu?" Trong lòng cô đã có chút suy đoán, nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía sau Tân Lê Mỹ, thuận tiện nói cho các cô biết: "Có thể mở mắt được rồi."
Tiền Đóa Đóa và Tân Lê Mỹ mở mắt ra, sau khi Tân Lê Mỹ mở mắt thì quay đầu nhìn về cánh cửa phía sau: "Trước khi vào cửa cậu ấy chủ động thả tay ra, tôi nghĩ... Có lẽ cậu ấy đã mở mắt ra trước rồi."
Tô Dung yên lặng, cô biết Tân Lê Mỹ là nói sự thật, dưới tình huống đó, rất có thể bị mê hoặc mở mắt ra.
Chỉ là có chút đáng tiếc, rõ ràng cô ấy đã chống đỡ đến lúc này rồi...
Mọi người cũng không bàn đến chuyện này nữa, chỉ là đợi nửa giờ sau lại đi đến nhà vệ sinh một chuyến, sau đó trở lại khóa cửa phòng lại, yên tĩnh chờ đến năm giờ sáng hôm sau.
Trước năm giờ sáng nói không chừng còn có quỷ quái du đãng ở bên ngoài, cho nên hành động sau năm giờ sáng là tốt nhất.
Tô Dung nằm ở trên giường, đột nhiên nghĩ đến ở trong quái đàm này các cô còn chưa có thăm dò sân thượng. Nguồn ô nhiễm của quái đàm này rất thông minh, nó trắng trợn đặt mình ở sân thượng, chắc chắn sẽ không có một điều tra viên nào dám đi lên tiêu diệt nó.
Như vậy cô có nên đi thử không?
Từ khi đi vào thế giới này, mỗi lần tiến vào quái đàm quy tắc, cô đều tiêu diệt nguồn ô nhiễm, lần này bởi vì muốn phương pháp thông qua mà vứt bỏ thứ ở ngay trước mắt sao?
Sân thượng nhất định rất nguy hiểm, Tô Dung vô cùng rõ ràng. Coi như nguồn ô nhiễm bày ra một dương mưu, cũng không có khả năng thật sự để mình ở sân thượng, nhất định còn có nguy hiểm khác.
Nếu như tùy tiện đi sân thượng, rất có thể sẽ thất bại.
Đây là chuyện để cho Tô Dung do dự, nếu như cô biết tình huống của sân thượng, hơn nữa có thể nghĩ ra được đối sách, như vậy mặc kệ như thế nào cô cũng sẽ đi chuyến này.
Nhưng bây giờ cô không biết cái gì, lại đi sâu vào hang cọp, cho dù là cô cũng thật sự do dự.
Có cần không? Rõ ràng sắp có thể thông quan rồi? Tại sao còn lấy tình mạng của mình ra đặt cược?
Nghĩ như vậy, dưới tác dụng của thuốc cô dần dần tiến vào mộng đẹp, đến buổi tối 11 giờ mới tỉnh lại, Tiền Đóa Đóa nói cho cô biết quản lý ký túc xá đã kiểm tra phòng rồi, tiếp theo chờ ngày mai mới có thể rời đi.
Vốn dĩ cho rằng buổi tối hôm đó là một đêm yên tĩnh, nhưng không có, qua 12 giờ đêm, bên ngoài cửa bắt đầu truyền đến tiếng gõ cửa. Sau khi gõ hai cái thì yên lặng, một lát sau lại có người đến gõ cửa.
Đầu tiên những người đó hòa nhã khuyên đám Tô Dung đi ra, còn có tiếng cười to khàn cả giọng, rồi sau đó là tiếng gõ cửa điên cuồng.
Mượn tiếng gõ cửa của những người này, Tô Dung trực tiếp cầm xẻng bắt đầu đào tường. Khóa cửa kia có thể chống đỡ một đoạn thời gian, chỉ là vì tránh để cho đêm dài lắm mộng, trước tiên vẫn đào thủng tưởng cái đã.
Các nam sinh ở đối diện cũng nghe được tiếng đập tường, cũng đến giúp đỡ. Hai bên cùng nhau ra sức đào, vốn bức tường không tính là dày, rất nhanh đã bị đào ra một cái lỗ.
"Sao bên này của các cậu lại thiếu một người?"
"Sao bên này của các cậu cũng thiếu một người?"
Ba nữ sinh và hai nam sinh trố mắt nhìn nhau, mỗi người kể lại chuyện mới vừa gặp.
Tổ nam sinh cũng đi nhà vệ sinh sau đó gặp người quấy rối, một đám người biến dị chặn ở cửa không để cho bọn họ đi vào.
Lúc ba người dây dưa, người biến dị cầm theo thịt sống nhanh chóng đi đến. Văn Hoa và Hacker kịp thời nhắm mắt lại, mà Vũ Đại Lang không kịp nhắm mắt, trực tiếp bị ô nhiễm.
Cậu ta tự biết mình không có hy vọng thông quan, cho nên giúp hai người Văn Hoa đẩy những người biến dị kia ra, để cho bọn họ kịp thời trở về phòng.
Bi kịch giống nhau làm cho người hai bên đều yên lặng không nói chuyện.
Tô Dung thở dài: "Bây giờ bên ngoài có nhiều người như vậy, chờ một lát nữa có ảnh hưởng đến chuyện chúng ta rời đi hay không?"
"Nhất định có ảnh hưởng." Văn Hoa gật đầu, cẩn thận quan sát phòng ngủ của nữ sinh, lúc nhìn về phía giường của Tân Lê Mỹ thì nói: "Chủ nhân của cái giường có nhiều đồ trang điểm kia còn sống không?"