“Còn sống." Tân Lê Mỹ nhìn anh ta: "Có chuyện gì không?"
“Tôi cảm thấy cậu có thể hóa trang cho mấy người các cậu, sau khi biến thành nam sinh, chúng ta đi ra ngoài sẽ không có quá nhiều người chú ý." Văn Hoa đề nghị: "Năm giờ sáng chúng ta sẽ xuất phát, khi đó chắc người biến dị ở bên ngoài không nhiều. Chỉ cần các cậu không quá làm cho người khác chú ý, chúng ta có nhiều người như vậy, đối phương cũng sẽ không dám gây chuyện.”
Lời này rất có đạo lý, cuối cùng Tô Dung cũng biết tác dụng thiết lập nhân vật của Tân Lê Mỹ là gì rồi. Là hóa trang cho các cô!
Bản thân Tân Lê Mỹ không biết hóa trang, nhưng những đạo cụ trang điểm trên giường của cô ấy giống như có năng lực thần kỳ, tùy tiện bôi lên đã làm cho đám Tô Dung giống như nam sinh rồi.
Tiền Đóa Đóa thấy mà thèm: "Nếu như trong thực tế cũng có loại trang điểm này thì tốt rồi, tôi cũng không cần phải run rẩy không thành thạo trang điểm cho mình!"
Lúc ở ký túc xá, cô ấy là người thích trang điểm nhất. Chỉ là hiệu quả rất bình thường, có lúc thậm chí còn không đẹp bằng mặt mộc của cô ấy. Mà trong phòng các cô, người biết trang điểm nhất bất ngờ chính là Tôn Giai Kỳ, cô ấy có một đôi tay rất khéo léo, có thể thông qua trang điểm, làm cho mình trở nên xinh đẹp gấp mấy lần.
Cái đề tài này làm cho tâm trạng đang căng thẳng của mọi người thả lỏng không ít, Tô Dung cười nói: "Đừng có nằm mơ, là Tân Lê Mỹ phối hợp với những đồ trang điểm này, mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất của bọn nó.”
Hacker đang ngồi trên giường, trên đầu gối là máy tính, trong màn hình máy tính là hình ảnh ở hành lang được camera quay lại.
Thời gian đã đến 4 giờ 30 phút, người biến dị trong camera dần ít đi, mặc dù ai cũng biết đây là sự yên lặng trước khi bão táp đến. Nhanh nhất là từ 5 giờ sáng bắt đầu, trễ nhất là 8 giờ sáng bắt đầu, người biến dĩ sẽ bắt đầu tàn sát lầu ký túc xá.
Mà khoảng thời gian này chính là thời gian chạy hơi an toàn với bọn họ.
Tô Dung ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, cô vẫn còn đang suy nghĩ mình có nên đi sân thượng hay không. Thật ra cô cũng không phải không có chút nắm chắc nào, trong tay của cô còn có vỏ rùa đen phòng ngự, một thủ đoạn phòng ngự vật lý không tệ.
Mặc dù sau khi sử dụng vật này tốc độ sẽ trở nên chậm chạp, nhưng hai mười phút cũng để cô xới tung cái sân thượng kia lên. Thủ đoạn công kích trong quái đàm này rất bình thường so với những quái đàm khác, chỉ là công kích của người bình thường mà thôi.
Đổi cách nói, chính cô không cần lo lắng trước khi hết thời gian vỏ rùa đen bởi vì chịu quá nhiều công kích mà bể tang tành.
Cho nên cái để cô lo lắng duy nhất chính là công kích tinh thần, thủ đoạn mạnh nhất của quái đàm này cũng là tinh thần công kích. Lỡ như cô ở trên sân thượng bị lây nhiễm, vừa không thành công tiêu diệt nguồn ô nhiễm, vậy tương đương với chuyện đẩy mình vào đường chết rồi.
Vẫn là do thiếu kỹ năng phòng ngự, nếu như Tô Dung có kỹ năng phòng ngự tinh thần lợi hại, bây giờ cô cũng không cẩn hành động cẩn thận như thế này.
Tô Dung thở dài, cảm thấy tốt nhất vẫn từ bỏ suy nghĩ tự tìm đường chết này đi. Cách thông quan chỉ còn kém một bước, lại đi tìm phiền phức cho mình không phải rất rảnh rỗi sao?
Cô vẫn rất quý trọng sinh mạng của mình, ở dưới tình huống không chắc chắn, không tính đi sâu vào sào huyệt của địch.
"Giang Giang, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Trong bóng tối, Tiền Đóa Đóa đi qua ngồi xuống, vì không đánh thức những người khác đang tạm nghỉ ngơi, tiếng của cô ấy vô cùng nhỏ.
Chuyện tiêu diệt nguồn ô nhiễm cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của người khác, nhiều nhất sẽ bị nói là suy nghĩ hão huyền mà thôi. Cho nên Tô Dung thành thực trả lời: "Tôi muốn đi sân thượng nhìn thử."
“Tiêu diệt nguồn ô nhiễm?" Tiền Đóa Đóa đã học tập rất nhiều kiến thức liên quan đến quái đàm quy tắc, lập tức phản ứng được cô muốn làm gì, "Nhưng không phải chúng ta đã tìm được cách thông quan rồi sao?"
Tô Dung co một chân lại: "Đây cũng là chỗ tôi do dự. Cậu cũng biết, tiêu diệt nguồn ô nhiễm có thể hoàn toàn kết thúc quái đàm quy tắc này. Hiện tại nguồn ô nhiễm này được đặt trắng trợn ở sân thượng, thật giống như đang cười nhạo mỗi một điều tra viên chúng ta.?"
Cái này giống như một phạm nhân phạm vào một tội lớn, mỗi một người đều biết, nhưng ai cũng không có cách nào tìm được chứng cứ. Coi như để cho phạm nhân ở tù một khoảng thời gian, nhưng rất nhanh sẽ được thả ra.
Mà chứng cứ để cho nguồn ô nhiễm hoàn toàn bị nhốt lại thì đặt ở sân thượng, đây đối với bất kỳ một thám tử nào cũng là khiêu khích trắng trợn.
"Cho nên cậu định..." Nhìn qua Tiền Đóa Đóa có chút lo lắng: "Định đi sân thượng sao?"
Tô Dung lắc đầu: "Không đi. Một khi tôi không nắm chắc mình có thể làm được hay không, thì sẽ không lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược."
Biết mình đúng là tìm phiền phức trong lúc nhàn rỗi, cô cười nói: "Nhưng nói thật, nếu như tôi có một đạo cụ thuộc loại phòng ngự tinh thần, nói không chừng tôi thật sự có thể đi một chuyến."
"... Nếu như tôi có thì sao?"
"Cái gì?!" Nghe được lời của Tiền Đóa Đóa, Tô Dung gần như nghi ngờ lỗ tai của mình: "Cậu có? Nhưng không phải cậu... Tại sao cậu có thể có đạo cụ được chứ?"
Người khác không biết, nhưng Tô Dung biết rất rõ! Tiền Đóa Đóa là lần đầu tiên đi vào quái đàm quy tắc, tại sao có thể có đạo cụ được?
"Là ba tôi xài một số tiến lớn mua cho tôi." Đại tiểu thư nhiều tiền lên tiếng, từ trong túi móc ra một hạt tròn nhỏ màu xanh, "[Kẹo tinh thần tuyệt đối], ăn nó cậu có thể miễn được tất cả tổn thương từ tinh thần. Chỉ là đây là đạo cụ dùng một lần, tổng cộng chỉ có thể kéo dài 5 giây thôi."