Dù chỉ là năm giây, cũng là một đạo cụ rất lợi hại, hơn nữa có trợ giúp lớn đối với hành động ở sân thượng.
Tô Dung ngạc nhiên nhìn cô ấy, thiếu chút nữa nghi ngờ đối phương có phải đã phát hiện ra thân phận của mình hay không: "Tại sao lại muốn cho tôi xem?"
Cảm thấy đối phương đã hiểu lầm gì đó, Tiền Đóa Đóa vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là muốn báo đáp cậu mà thôi. Tôi nhìn ra được, trong quái đàm này tôi gần như không có đóng góp bất kỳ cái gì. Nếu như không phải các cậu giúp đỡ, đại khái tôi đã sớm chết rồi. Nếu kẹo này có thể giúp cậu tiêu diệt nguồn ô nhiễm, tất nhiên tôi cũng muốn cống hiến một phần."
Đại khái Tiền Đóa Đóa sợ Tô Dung còn băn khoăn, cô ấy lại thuần thục nói suy nghĩ của mình từ góc độ lợi ích: "Tất nhiên, cũng có một chút suy nghĩ muốn hoàn toàn kết thúc cái quái đàm này. Nếu như cậu thật sự tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, tên của tôi chắc cũng sẽ được thông báo toàn cầu đi? Trở thành điều tra viên tinh anh khác hoàn toàn với điều tra viên bình thường."
Tô Dung không nói gì, chỉ là nhìn vào mắt của cô ấy hồi lâu. Sau khi xác định cô ấy thật sự muốn làm như vậy, Tô Dung dứt khoát cầm viên kẹo từ trên tay của cô ấy: "Tôi không bảo đảm nhất định có thể tiêu diệt được nguồn ô nhiễm."
"Không sao!" Thấy cô nhận kẹo, Tiền Đóa Đóa vui vẻ trả lời.
Sáng thứ 2 (là ngày cuối cùng trong thời hạn ba ngày) đã đến, Tô Dung cũng không vội đi đến sân thượng, mà là để cho Tiền Đóa Đóa giúp cầm một chậu nước, còn mình thì cầm một chai nước, đi theo mấy người khác đến trạm phế phẩm mà Văn Hoa nói. Chỗ đó ở trong phòng quản lý ký túc xá, vô cùng bí mật.
Dọc theo đường đi cũng có không ít người muốn công kích bọn họ, dù sao bây giờ bọn họ là người thường, là thực đơn của người biến dị. Nhưng có chị đại giá trị vũ lực được tăng thêm ở trong quái đàm này là Tô Dung, ai cũng không đến gần được.
Sau khi đi vào phòng quản lý ký túc xá, Tô Dung nhìn Tiền Đóa Đóa đặt chậu nước vào trạm phế phẩm. Lúc này mới yên tâm, dặn dò: "Tôi đi lên, nếu như không thể tiêu diệt được nguồn ô nhiễm. sẽ đi ra từ trong nước."
Trong quy tắc cho quản lý ký túc xá, thứ hai đầu tuần là ngày nghỉ không có người, cho nên đám Tô Dung dễ dàng đi vào phòng.
Sở dĩ không để cho Tiền Đóa Đóa cũng cầm chai nước đổ nước xuống đất là bởi vì đối phương sẽ không biết lúc nào mình cần. Nếu chậm đổ nước ra thì mình không ra được, còn nếu đổ sớm thì nước khô hết lại càng phiền phức hơn.
Sáng nay, những người khác cũng đã biết ý định của Tô Dung, mặc dù cảm thấy cô quá mạo hiểm. Nhưng dù sao người mạo hiểm không phải là mình, cũng không ảnh hưởng gì đến mình, tất nhiên là khuyên một hai câu sau đó tùy theo cô.
Đi ra khỏi phòng quản lý ký túc xá, Tô Dung ôm chai nước bắt đầu một đường chạy như điên, bây giờ là hơn năm giờ sáng, bên ngoài cũng không có mấy người biến dị, người ra bên ngoài bây giờ đều có tính công kích mạnh nhất. Thấy Tô Dung, lập tức ùa đến, muốn bắt cô ăn cho thỏa thích.
Tô Dung không có thời gian đánh trả, nhanh chóng chạy trốn lên lầu. Đồng thời cố gắng không nhìn tình huống hành lang. Nhất là lúc lên lầu 3, cô gần như là nhắm mắt chạy đi, rất sợ không cẩn thận nhìn thấy tình cảnh ăn thịt sống.
Chỉ như vậy một đường chạy đến cầu thang cao nhất, chỗ đó có một cánh cửa màu bạc bị đóng. Bên cạnh cửa có một cái lõm hình vuông, chắc là đặt thứ gì vào mới có thể mở cửa được.
Đặt cái gì chứ?
Mắt thấy người biến dị ở phía dưới bắt đầu đi lên, Tô Dung đột nhiên nghĩ ra được cái gì, nhanh chóng lấy thẻ học sinh đã biến thành màu đỏ của Tiếu Khả Ái đặt vào cái lõm, quả nhiên rất vừa vặn.
Một giây tiếp theo, cửa mở ra. Mặc kệ mọi thứ, trước tiên Tô Dung mở nắp chai nước, đổ một vũng lên trên mặt đất. Sau đó vừa đi vừa nhét kẹo vào trong miệng mình.
Một giây khi cô đóng cửa lại, tay của người biến dị cũng chạm đến tay nắm cửa. Đáng tiếc thẻ học sinh mở cửa sân thượng chỉ có thể dùng một lần, không có cách nào mở cửa lần nữa. Mà bọn họ không có mang thẻ học sinh đi ra, chỉ có thể bỏ lỡ băn ăn ngon ngay trước mắt.
Năm giây.
Giống với Tô Dung đoán, quả nhiên trên sân thượng là chỗ ô nhiễm nghiêm trọng nhất. Ở chỗ này khắp nơi đều có thể nhìn thấy hình ảnh máu tươi đầm địa. Một đống da người chồng lên nhau giống như quần áo được phơi xếp gọn gàng đặt trên dây điện, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy chân tay cụt, còn có một đống thi thể xếp thành tòa núi nhỏ. Tất cả mọi thứ đều đánh thẳng vào thị giác và nhận biết của loài người, loại trình độ ô nhiễm này thậm chí có thể trực tiếp làm cho người ta biến dị đi?
Bốn giây.
Tô Dung nhìn xung quanh, có ba thứ đồ đặt trên một cái bàn hấp dẫn sự chú ý của cô. Một thứ là máy móc kỳ lạ màu bạc, một thứ là một cái chai màu đen như mực, còn thứ còn lại chính là một chai thuốc màu trắng đặt ở bên cạnh.
Ba giây.
Đầu óc của Tô Dung nhanh chóng làm ra phán đoán, trong ba cái này tuyệt đối có một cái là nguồn ô nhiễm. Bởi vì lấy sự hung hăng càn quấy và bản tính tồi tệ mà nguồn ô nhiễm của quái đàm này biểu hiện ra, nó sẽ không biến thành đống máu thịt kia. Chỉ có ba thứ đồ này, à không đúng, còn phải cộng thêm cái bàn kia.
Nhưng thời gian còn lại của cô chỉ đủ cho để phá hủy một cái, Cô phải làm ra quyết định chính xác. Nếu không không chỉ không tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, ngay cả cô cũng khó mà an toàn rời đi.
Hai giây.
Thẻ bài trong ống tay áo trượt ra, cái xẻng xuất hiện trong tay. Ảnh mắt của Tô Dung trở nên kiên định, cổ tay nổi gân xanh, vung xẻng lên điên cuồng chạy đến chỗ đặt ba thứ đồ kia.*