Một giây.
Một cổ lực lượng thật mạnh trực tiếp đập nát cái bàn, kể cả hai cái chai rơi dưới đất và máy móc trên bàn.
Trẻ con mới lựa chọn, tất nhiên người trưởng thành thì muốn hết!
Trong tiếng vỡ vụn, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, Tô Dung không nhịn được hơi mỉm cười, thanh âm thông báo toàn cầu đúng lúc vang lên ---
[Chúc mừng điều tra viên Hoa Hạ "Cà Phê", "Tiền Đóa Đóa" hủy diệt nguồn ô nhiễm lầu ký túc xá số 44, "Quái đàm quy tắc lầu ký túc xá số 44" sẽ không hạ xuống khu vực Hoa Hạ nữa.]
---
Lúc tiếng giảng bài dịu dàng của giáo viên truyền vào lỗ tai Tô Dung, cô mới phản ứng được trước khi đi vào quái đàm, cô còn đang đi học.
Quái đàm đáng chết này thật sự không biết chọn thời gian, như bây giờ sao cô có thể yên tâm nghe giảng đây?
Trong lòng mắng chửi quái đàm một trận, nhưng ngoài mặt Tô Dung vẫn chăm chú nhìn xuống mặt bàn, thật sự giống như đang vừa nghe giảng, vừa theo dõi trong sách.
Quái đàm lần này xuất hiện tương đối ngoài dự đoán của mọi người, không nghĩ tới cô lại cùng với Tiền Đóa Đóa...
Không, là Điền Khinh Khinh cùng nhau tiến vào quái đàm.
Suy nghĩ lại, hình như cô có mấy phần vượng bạn bè thì phải. Trước kia là Tạ Kha Kha, bây giờ là Điền Khinh Khinh, sau khi cùng đi vào quái đàm với cô, đều trở thành nhân viên tinh anh.
Nghĩ đến cái tên tương tự của hai người này, cũng làm cho Tô Dung không nhịn được nghi ngờ, thật ra người để cho cô vượng được là người có tên theo hình thức ABB (Tạ Kha Kha, Điền Khinh Khinh) đi?
Tô Dung vươn tay lục lọi trong túi áo một lát, rất nhanh cô đã tìm được đạo cụ khen thưởng sau khi tiêu diệt nguồn ô nhiễm lần này. Là một thứ đồ rất nhỏ hình tròn.
Tô Dung đã đoán được đó là cái gì rồi.
Cô tìm một góc độ tránh camera, rút tay từ trong túi áo ra nhìn thử, đúng như dự đoán là một viên thuốc màu trắng.
Viên thuốc giống như đút khi nhìn thấy trên du thuyền Giao Nhân và lầu ký túc xá số 44.
Nhưng tác dụng thuốc của hai quái đàm này khác nhau, một cái có thể ức chế ô nhiễm, một cái có thể thanh trừ hoàn toàn ô nhiễm.
Như vậy viên thuốc trong tay của cô có tác dụng gì chứ?
Trải qua nhiều quái đàm quy tắc, trên tay của Tô Dung đã có một số đạo cụ quái đàm, tất nhiên có hiểu biết nhất định.
Dưới tình huống thông qua tiêu diệt nguồn ô nhiễm, đạo cụ lấy được đều có thể sử dụng nhiều lần, trái lại đạo cụ sử dụng một lần rất ít. Cho nên đạo cụ này chắc cũng là có thể sử dụng nhiều lần. Nhưng trong tay của cô chỉ có một viên thuốc, như vậy dựa theo quy luật, chắc là mỗi một quái đàm đều sẽ sinh ra một viên thuốc mới.
Còn về tác dụng của viên thuốc, dựa theo Tô Dung suy đoán, tác dụng của viên thuốc này đơn giản chỉ có hai loại --- ức chế hoặc là tiêu trừ ô nhiễm.
Nếu tiêu trừ ô nhiễm, vậy tương đương với chuyện có hai cái mạng ở trong quái đàm quy tắc. Quá nghịch thiên, Tô Dung không tin quái đàm lại rộng rãi như vậy.
Cho nên khả năng lớn nhất chính là viên thuốc này chỉ có thể ức chế được ô nhiễm thôi.
Nói thật Tô Dung không quá thích loại đạo cụ này, nhất là dưới tình huống cô không có công cụ nhận biết đạo cụ quái đàm. Nếu như đoán không đúng về tác dụng của loại đạo cụ bằng thuốc này, vậy sẽ tạo thành tổn thương gần như là hủy diệt. Lỡ như thứ này là độc dược thì sao?
Cho nên đạo cụ này vẫn là chờ Tô Dung tiến vào quái đàm tiếp theo, tìm một bác sĩ đáng tin hỏi thử. Chỉ là bác sĩ trong quái đàm quy tắc tuyệt đối không đáng tin. Nếu như có thể, Tô Dung vẫn hy vọng đưa viên thuốc quan trọng này cho chính phủ Hoa Hạ nghiên cứu.
Nhưng mà cô không thể vì tìm tòi công hiệu của viên thuốc này mà bại lộ mình được, cho nên trước hết cất kỹ đạo cụ này. Có lẽ sẽ có quái đàm mà cô không có cách nào giải quyết, dùng nó để cứu nguy.
Lúc cô đang suy nghĩ, trong phòng học đã ồn ào thành một mảnh. Phải biết, trước khi không có "Cà Phê", thông báo toàn cầu thường xuyên như thế này rất ít khi xuất hiện, nếu không cũng sẽ không qua 10 năm, cũng chỉ có 200 điều tra viên tinh anh.
Nhưng bây giờ chỉ mới có nửa năm ngắn ngủi, một mình "Cà Phê" đã được thông báo toàn cầu 5 lần. Hiệu suất này vượt qua tất cả điều tra viên trên thế giới, sao có thể không làm cho người ta kích động chứ.
Mắt thấy mọi người không còn lòng dạ nào nghe giảng được nữa, giáo viên vừa buồn cười vừa tức giận vẫy tay một cái: "Được rồi, dù sao bây giờ các em cũng không thể nào tập trung nghe giảng được, vậy thì tan học sớm, muốn thảo luận cái gì thì thảo luận đi?"
Giáo viên vừa nói xong lời này, mọi người nhanh chóng tụm lại với nhau trò chuyện.
Lâm Yến nằm ở trên bàn nói: "Cũng may "Cà Phê" là người Hoa Hạ, nếu không tôi chỉ sợ sẽ ghen tị với quốc gia khác mất?"
"Chỉ là bây giờ quốc gia khác ghen tị với chúng ta." Tô Dung chống cằm nói.
Lâm Yến nghe xong vui vẻ nói: "Cũng không biết lúc nào "Cà Phê" xuất hiện trước mặt mọi người, cô ấy thật sự ẩn núp quá sâu."
Tô Dung cũng đang do dự có nên lộ ra thân phận thật hay không. Dù sao có một số việc cô có thể lấy được câu trả lời từ chính phủ, lấy cống hiến của cô, muốn biết một ít chuyện bí mật cũng dễ như lòng nàn tay.
Nhưng cô lại do dự, nếu như lúc trước Tô Dung chỉ sợ thân phận người xuyên qua, [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] sẽ bị người ta đoán ra, thì bây giờ cô sợ sẽ bị hạn chế tự do.
Lấy tốc độ tiêu diệt nguồn ô nhiễm của cô, tuyệt đối là điều tra viên bị các quốc gia khác nhìn chằm chằm. Một khi bại lộ thân phận, nếu không muốn xảy ra nguy hiểm gì, nhất định phải tiếp nhận sự bảo vệ mọi mặt từ chính phủ.