Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 227

Chương 227 -
Chương 227 -

Bây giờ Điền Khinh Khinh chính là một fan cuồng của "Cà Phê", nghe vậy nghiêm túc gật đầu: "Tôi tuyệt đối sẽ không nói thân phận của mình cho người thứ hai biết."

"Còn về cô." Tôn Dương nhìn về phía Tô Dung, giống như có chút không biết làm sao: "Cô vẫn nên giống với lần trước, giữ kín bí mật... Lần sau lại gặp loại chuyện này tốt nhất che miệng bọn họ lại trước ! Một người hai người sao lại không để cho người ta yên tâm được chứ?"

Trở lại phòng ký túc xá, cuối cùng Tô Dung cũng có thời gian lên diễn đàn xem qua lần quái đàm quy tắc này.

《 Bài viết tập họp các điều tra viên đã từng tham gia "Quái đàm quy tắc lầu ký tú xá số 44! 》

[Chủ lầu: Không nghĩ đến cái quái đàm này là do tôi mở đầu, vậy trước tiên tôi nói chuyện mình trải qua trong quái đàm này đi.

Chủ lầu là một nam sinh, người thông quan quái đàm này chắc cũng biết chuyện chỗ này có ký túc xá cho nam nữ đi?

Tóm lại tôi ở ký túc xá nam, trong phòng cộng thêm tôi thì có tổng cộng sáu điều tra viên. Mới bắt đầu chúng tôi không biết còn có ký túc xá nữ sinh, mặc dù cảm thấy lần này sao quái đàm lại ít người như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Ngày đầu tiên, nói nơi này là một lầu ký túc xá trường học, nhưng theo chúng tôi thấy đây giống như ký túc xá trong khu thí nghiệm gì đó. Tất cả mọi người đều lạnh lùng, nhìn rất đáng sợ. Một người trong đó bởi vì biểu hiện không giống với hình tượng của nguyên chủ, bị quản lý ký túc xá mang đi, cũng không trở lại nữa. Cho nên lập tức những người còn lại trong chúng tôi biết được tầm quan trọng của việc giữ gìn thiết lập nhân vật vốn có.

Sau đó lúc nhận cơm, có một điều tra viên tự cho mình là đúng theo người khác lên sân thượng, lúc trở về thẻ học sinh đã biến thành màu đỏ. Lúc ấy chúng tôi ý thức được thẻ học sinh màu đỏ đại biểu người này đã bị ô nhiễm hoàn toàn, vì vậy hợp lực đuổi hắn ta đi ra khỏi phòng. Ngày thứ hai đại khái là bởi vì buổi tối hắn ta không về giường ngủ, cho nên lập tức đã biến mất.

Tiếp theo chúng tôi hiểu rõ khu thí nghiệm của lầu ký túc xá, đồng thời cũng tiếp xúc với một đoàn thể nhỏ trong lầu ký túc xá nam. Đoàn thể nhỏ này hy vọng có thể cùng nhau thoát khỏi lầu ký túc xá, nhưng tôi cùng với hai người khác nhất trí cho rằng chỉ bằng những người địa phương này không thể nào thành công thoát được, cho nên từ chối lời mời của bọn họ.

Nhưng có một người trong bọn tôi cảm thấy đây chính là cơ hội. Chỉ dựa vào người địa phương thì không thể trốn thoát được, nhưng cộng thêm điều tra viên là hắn ta thì chắc sẽ có cơ hội. Cho nên hắn ta lựa chọn gia nhập với những người đó, sau đó tôi cũng không còn nghe tin tức của hắn ta nữa.

Ngày thứ hai có một điều tra viên đi nhà vệ sinh về đột nhiên trở nên rất kỳ lạ, chúng tôi ý thức được hắn ta sắp có thể bị biến dị, cho nên lập tức dẫn hắn ta đến phòng y tế. Sau đó... Lại tổn thất một thành viên.

Đến chỗ này, các người nhất định sẽ tò mò tôi sống sót như thế nào, trên thực tế tôi cũng phải thừa nhận mình may mắn.

Giữa trưa ngày thứ hai, người ở phòng ký túc xá nữ đập tường đi vào. Bên các cô ấy còn lại bốn người, sau khi biết được tình huống của chúng tôi, trước tiên đưa thuốc cho chúng tôi, sau đó đi một chuyến đến phòng quản lý ký túc xá, muốn từ chỗ đó lấy một thêm một ít thuốc. Kết quả ngoài ý muốn phát hiện khu phế phẩm trong phòng quản lý ký túc xá.

Không biết ai tiết lộ tin tức, ngày thứ ba, cửa phòng quản lý ký túc xá vây quanh một đám người, tất cả đều là người bị ô nhiễm. Chúng tôi không có cách nào, nhắm mắt xông loạn đến, cố gắng không để cho mình thấy được hình ảnh máu tanh, cũng không để cho người bị ô nhiễm tổn thương đến mình.

Nhưng cuối cùng vẫn có một nam một nữ bị chết, những người còn lại thành công chen vào khu phế phẩm.

Tóm lại cuối cùng tôi là nam sinh duy nhất trong đó còn sống thông qua.

[Lầu 1:... Chủ lầu... Vận may không tệ...]

[Lầu 2: Vậy mà cũng có thể sống được?]

[Lầu 3: Chủ lầu chính là tỷ lệ rất nhỏ, toàn dựa vào bên nữ sinh dẫn đi. Tôi muốn nói, khu phế phẩm không phải là nơi có thể sống sót duy nhất, tôi là người sống sót ở trong phòng y tế.

Sau đó tôi tổng kết được tại sao tôi có thể sống sót, thật ra muốn như vậy phải đáp ứng điều kiện tương đối hà khắc.

Đầu tiên cần là một người bình thường không bị ô nhiễm, hơn nữa không thể bị thương, hoặc là trên người dính máu. bác sĩ vô cùng mẫn cảm với ô nhiễm và mùi máu. Thứ hai là vào lúc bác sĩ không ở trong phòng y tế lẻn vào, trong quá trình này không thể để cho bất kỳ người nào nhìn thấy, một khi có người mật báo hoặc là bác sĩ phát hiện, thì sẽ bị đuổi ra ngoài.

Các người đừng tưởng rằng làm được những chuyện này rất dễ dàng, muốn đi vào phòng y tế, trước tiên phải chống đỡ được đến buổi trưa ngày thứ ba, lúc bác sĩ đi nhận cơm mới có thể đi. Nhưng khi đó bên ngoài thật sự vô cùng hỗn loạn, người biến dị giết người như điên có mặt ở khắp mọi nới. Muốn tránh bọn họ gần như không thể nào, trừ phi các người cũng có đạo cụ giúp đỡ giống như tôi.]

[Lầu 4: Gần như không cần trông cậy vào phòng y tế, dù sao không phải người nào cũng có đạo cụ quái đàm. Nếu muốn sống thì phải đi khu phế phẩm, đây chắc là nơi duy nhất đảm bảo an toàn của người bình thường. Mà người tiết lộ tin tức ở trong bài của chủ lầu chắc là điều tra viên đã lựa chọn hợp tác với dân địa phương, dưới sự giúp đỡ của dân địa phương hắn ta phát hiện khu phế phẩm, mà trong đám dân địa phương muốn vùng lên lại có người biến dị hoàn toàn nằm vùng, các người hiểu rồi chứ.]

Bình Luận (0)
Comment