Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 229

Chương 229 -
Chương 229 -

Bao gồm của Tạ Kha Kha cũng không biết chuyện này, mặc dù bây giờ hai người là điều tra tinh anh, nhưng cũng đều không biết thân phận lẫn nhau.

Người duy nhất biết thân phận của hai người chính là Tô Dung, nhưng cô rất kín miệng, xem như mình không biết cái gì.

Trước đó Tôn Giai Kỳ, Lý Cầm Phương còn tò mò tại sao quan hệ của Tô Dung và Điền Khinh Khinh lại trở nên tốt như vậy, lúc này cũng đã không còn thời gian thăm dò chuyện này nữa.

Bởi vì các cô phải thi cuối học kỳ.

Kỳ thi cuối cùng của đại học Q rất nghiêm khắc, chương trình học của sinh viên năm nhất lại nhiều, hơi không chú ý sẽ bị rớt môn. Phải biết học sinh có thể thi đậu đại học Q đều là nhân vật học bá được nhiều người khen ngợi lúc trước, nếu như lên đại học đã bị rớt môn, đó chính là mất hết thể diện.

Bao gồm cả phòng ký túc xá của các cô, toàn bộ sinh viên năm nhất đều đang điên cuồng học tập, đừng nói lãng phí thời gian nói chuyện, các cô hận không thể đọc sách trong lúc ăn cơm. Mỗi ngày trong phòng ký túc xá chỉ có tiếng lật sách, tiếng viết sột soạt, vô cùng yên tĩnh.

Trong bốn người, người tương đối thoải mái nhất là Tô Dung, thành tích của bản thân cô đã tốt rồi, lại không cần cố gắng lấy học bổng giống với Lý Cầm Phương, tất nhiên không cần cố gắng quá mức. Chỉ là ở ở dưới loại không khí học tập nghiêm túc này, ai cũng đang cố gắng. Mặc kệ như thế nào, thành tích tốt luôn có thể làm cho người ta vui vẻ.

Rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ, sau một tuần thi cử căng thẳng, tất cả đều được giải phóng. Điền Khinh Khinh cũng tham gia thi, cảm thấy mình nhiều nhất cũng chỉ rớt một môn, tâm trạng rất tốt: "Gần về nhà rồi, tôi mời các cậu ăn cơm nhé?"

"Được nha!" Tôn Giai Kỳ cũng cảm thấy mình qua môn hết, vui vẻ nói: "Chỉ là vẫn nên chia đều đi, ở chung ký túc xá, không có đạo lý chỉ có một mình cầu trả tiền."

Lý Cầm Phương cũng đang canh chừng mua vé xe về nhà, nghe vậy thì gật đầu một cái: "Trước khi về nhà ăn chung một bữa cơm cũng được, các cậu tìm chỗ ăn đi, Nhưng mà vì bữa cơm này, nhiều nhất tôi chỉ có thể bỏ ra 50 tệ thôi, không thể nhiều hơn nữa."

Nghe vậy, Điền Khinh Khinh cảm thấy có chút ít, nhưng vẫn làm ra động tác ok: "Được, Tô Dung, cậu thì sao?"

"Tôi thì không thành vấn đề." Tô Dung nhún vai, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thời gian vào thế giới quái đàm đã được quyết định là trước khi học lại, cho nên bọn họ có thể dựa theo thời gian bình thường nghỉ tết về nhà.

Chẳng qua đây đối với Tô Dung mà nói cũng không phải chuyện quan trọng gì, dù sao trong nhà cô không có ai, ăn tết ở trường học và ăn tết ở nhà cũng đều giống nhau.

Ăn một bữa cơm chia tay xong, qua mấy ngày thành tích cũng có. Không bất ngờ, trừ Điền Khinh Khinh bị rớt một môn, những người khác đều qua môn. Tôn Giai Kỳ vui vẻ huýt sáo, nghĩ có thể ăn tết vui vẻ được rồi. Lý Cầm Phương thành công lấy được học bổng. Còn nhận được lời mời của một xã đoàn.

Còn về Tô Dung, cô ngoài ý muốn lấy được học bổng. Bởi vì thành tích đủ dùng, hơn nữa nhìn vào việc cô vừa tham gia xã đoàn quái đàm, vừa học tập cho nên có được niềm vui ngoài ý muốn này.

Tạ Kha Kha và Tô Dung ở cùng quê, đương nhiên cùng nhau trở về.

Đại khái bởi vì lần trước ngồi xe lửa tiến vào quái đàm làm cho cậu ta có chút không yên tâm, lần này ba của cậu ta phái tài xế đặc biệt tới đón cậu ta, thuận đường cũng chở Tô Dung về.

"Haizz, cả một học kỳ tôi cũng không tiến vào bất kỳ quái đàm nào, Tô Dung, cậu nói sau này có phải tôi sẽ không bị chọn vào quái đàm nữa không?" Tạ Kha Kha dựa lưng vào ghế nhàm chán nghĩ.

Tô Dung mơ màng buồn ngủ, thuận miệng trả lời: "Vậy còn không tốt sao?"

Tài xế ở ghế trước vui vẻ nói: "Đúng vậy, nếu như có thể không vào quái đàm, tất nhiên là rất tốt. Nếu không ông chủ bà chủ sẽ phải lo lắng."

"Tôi biết không đi vào quái đàm là chuyện tốt, chỉ là cảm thấy nửa năm của tôi hình như đã bị hoang phế." Cậu ta có chút buồn buồn không vui: "Nửa năm nay sinh viên bình thường đều đi học chăm chỉ cả một học kỳ. Nhưng còn tôi thì sao? Mặc dù ở đại học Q, nhưng trừ rèn luyện thường ngày thì không học cái gì cả."

Nghe được lời này của cậu ta, Tô Dung có chút buồn ngủ cũng trở nên tỉnh táo lại. Cô biết Tạ Kha Kha nói đúng, một nhóm điều tra viên năm nhất bọn họ đều không học được gì nhiều trong khoảng thời gian này. Coi như là sinh viên học ở đại học không nổi tiếng bằng đại học Q cũng có thể học được nhiều hơn bọn họ.

Ở trong mắt Tạ Kha Kha, cậu ta là một người tương đối may mắn, trong nhà của cậu ta có tiền, phía trên còn có một anh trai thừa kế tài sản, hoàn toàn không cần học cái gì đã có thể sống hạnh phúc cả đời. Nhưng những người khác không học được kỹ năng từ đại học, vậy sau này cuộc sống sẽ như thế nào?

"Chính phủ đã sớm hứa hẹn, chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp, mỗi tháng sẽ cho 20 ngàn tệ làm tiền lương. Khoảng tiền này ít nhất sẽ trả cho đến khi quái đàm rời khỏi địa cầu." Tô Dung ung dung nói: "Mà ở trong khoảng thời gian này, chúng ta không cần làm việc, nằm ở nhà cũng có thể cầm tiền. Như vậy khoảng thời gian không cần làm việc này, còn chưa đủ đền bù tiếc nuối không học được kiến thức khi còn đại học sao? Nếu như có lòng, hoàn toàn có thể tự chủ học tập. Có trình độ học vấn, có đầy đủ kiến thức, không lo không tìm được công ty nhận."

"Hình như là như vậy haizz.." Lúc này Tạ Kha Kha ý thức được mình quá bi quan, cậu ta cũng có thể nghĩ ra chuyện này, chính phủ sao có thể nghĩ không ra chứ?

Sau khi tốt nghiệp, mỗi tháng có 20 ngàn tệ tiền lương chính là loại đền bù tổn thất cho bốn năm đại học. Trong thời gian chờ quái đàm hoàn toàn biến mất, chỉ cần có lòng, muốn học kiến thức gì cũng không khó.

Bình Luận (0)
Comment