Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 230

Chương 230 -
Chương 230 -

Mà nếu như không muốn học, coi như để cho người này vào đại học bình thường, cũng sẽ không học được gì cả.

Nghĩ thông suốt một chuyện này, tâm trạng của cậu ta đã tốt hơn nhiều, cũng không nói chuyện làm ồn ào với Tô Dung nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên chơi điện thoại.

Trước tiên xe đưa Tô Dung về nhà, lúc đến dưới lầu nhà cô, Tạ Kha Kha vẫn có chút lưu luyến: "Nếu không cậu đến nhà tôi chơi nhé?"

"Không cần." Tô Dung lễ phép mỉm cười, cô vẫn biết chừng mực: "Nghỉ lễ vui vẻ, trước tiên chúc cậu năm mới vui vẻ."

Chờ đối phương rời đi, cô mới đi lên lầu. Gần nửa năm không trở về, trong nhà đầy bụi bặm, Tô Dung thở dài đặt hành lý qua một bên, vén tay áo lên bắt đầu thu dọn.

Chờ đến khi bóng đêm hạ xuống, nhà mới sạch sẽ gọn gàng được, Tô Dung hài lòng nhìn nhà được mình dọn dẹp sạch sẻ, sau đó mang theo một thân mệt mỏi đi ngủ.

Đoạn thời gian tiếp theo vừa nhàm chán nhưng cũng trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày năm mới.

Buổi tối tám giờ, Tô Dung từ chối ăn tết cùng nhà Tạ Kha Kha, đứng một mình trước cửa sổ sát đất, nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ.

Năm trước khi ở thế giới trước, năm mới là lúc cô và cộng sự Bạch Liễm cùng nhau trôi qua, hai người bọn họ đều không có người nhà, lại là cộng sự tốt nhất, cho nên cùng nhau ăn tết cũng rất bình thường.

Chỉ là năm nay, cô chỉ còn một mình thôi...

Đột nhiên, đôi mắt của Tô Dung hơi trừng lớn, nhìn chăm chú vào bóng người phản chiếu trên kính cửa sổ: "... Bạch Liễm?"

"Năm mới vui vẻ."

Tiếng nói đã lâu không nghe được vang lên bên tai, Tô Dung nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Bạch Liễm mặc áo sơ mi trắng quần đen đang cười đứng sau lưng cô.

Sau khi kinh ngạc ngắn ngửi, lý trí của cô lại lần nữa trở về: "Hôm nay anh có thể đến sao?"

“Anh thật sự vất vả lắm mới tìm được một cơ hội đến đây!" Trong mắt Bạch Liễm có làm mấy phần tủi thân, giang hai tay ra: "Cho nên --- em có nên chúc anh năm mới vui vẻ không?"

Vẫn là mùi vị quen thuộc đó.

Trong mắt Tô Dung lộ ra ý cười, đi tới ôm lấy anh: "Năm mới vui vẻ, thật vui vì hôm nay có thể gặp được anh."

"Anh cũng rất vui vẻ." Bạch Liễm ôm lại cô, trầm thấp nói.

Bạn cũ xa cách gặp lại nhau, hai người cùng ngồi trên ghế salon nói chuyện.

Trước khi nói, Bạch Liễm nói trước một câu: "Anh không thể nói tất cả mọi thứ được, có thể bị nghe được."

Anh chỉ lên trên.

Xem ra sau khi xuyên qua, chuyện anh gặp khác với người khác, Tô Dung gật đầu, sau đó thở dài thật sâu: "Tại sao hết lần này đến lần khác chúng ta đều xuyên qua chứ?"

Bạch Liễm nhìn bộ dạng này của cô, thuận miệng nói đùa: "Có khả năng thật ra chúng ta là nhân vật chính trong một quyển sách, sau đó bị "nó" bắt đi cái thế giới này."

"Không có khả năng." Tô Dung trả lời rất dứt khoát.

Lần này Bạch Liễm có chút tò mò: "Tại sao? Em cảm thấy những chuyện chúng ta trải qua ở thế giới trước không xứng là nam nữ chính trong một quyển sách sao?"

"Tất nhiên là không phải, không có người nào càng xứng hơn chúng ta." Đối với điểm này, Tô Dung có tự tin như anh vậy.

"Nhưng vấn đề là ở chỗ không có nam nữ chính trong quyển sách nào vào lúc câu chuyện kết thúc, tuyến tình cảm còn chưa rõ ràng như vậy cả." Tô Dung mỉm cười nhún vai, “Nếu như chúng ta là nam nữ chính ở một quyển tiểu thuyết chưa hoàn thành bị bắt đến thế giới này, vậy khi nam nữ chính đều biến mất, quyển sách này nên viết tiếp thế nào đây?"

Bạch Liễm nghe xong lời của cô cũng không muốn nghiên cứu sâu về vấn đề này, anh chỉ là nhíu mày, cố làm ra vẻ khó hiểu nhìn cô: "Em đây là ám chỉ anh cái gì đúng không?"

"Ám chỉ anh cái gì?" Tô Dung không yếu thế nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt giao nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.

Một lát sau, Bạch Liễm dẫn đầu giơ tay lên đầu hàng: "Được rồi, mặc dù..."

Sau khi yên lặng trong một lát, anh thu hồi ánh mắt, tỉnh táo nói tiếp: "Nhưng ít nhất bây giờ, tuyệt đối không thời lúc thích hợp."

Tô Dung cũng hiểu được lời ngầm của anh.

Đúng vậy, bây giờ hai người bọn họ đều thuộc về tình huống nguy hiểm, hơi lơ là một chút sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Lúc ăn tết, Tô Dung cũng muốn muốn nghe mấy chuyện không vui này. Không hỏi Bạch Liễm tại sao lại đột nhiên xuất hiện, thậm chí cô cũng không hỏi bây giờ anh đang ở đâu?

Chỉ là nghĩ đến chuyện đón năm mới mà thôi.

Nghĩ đến chỗ này, cô thở dài một tiếng, nói sang chuyện khác: "Mặc kệ nói như thế nào. Ăn tết ở chỗ này an toàn hơn ở thế giới trước rất nhiều."

Bạch Liễm nghe vậy thì không nhịn được cười: "Đúng vậy, ít nhất trong căn nhà này sẽ không có chôn thuốc nổ, bom gì đó. Anh đã rất lâu chưa từng đón năm mới yên bình rồi."

"Một năm này như thế nào? Không có bất kỳ vụ án gì, có phải cảm thấy có chút nhàm chán hay không?" Tô Dung lười biếng dựa vào ghế salon, chế nhạo hỏi.

Phải biết Bạch Liễm ở thành phố H, ba ngày có một vụ kiện nhỏ, năm ngày có một vụ kiện lớn, thời gian rảnh rỗi còn phải bận rộn giải quyết vụ án với cô.

"Khẳng định không thể nào nhàm chán được, đối phó với.... thú vị hơn chuyện đối phó với mấy quan to hiển quý kia." Bạch Liễm nhún vai.

Đối với anh mà nói, thú vị và nguy hiểm luôn song hành cùng nhau. Cho nên dù ở bên cạnh "nó" cực kỳ nguy hiểm, anh cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nói mình xong, anh lại chuyển chủ đề lên người Tô Dung: "Em thì sao? Trải qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, có cảm tưởng gì? So sánh với chuyện điều tra án thì như thế nào.

Nghe vấn đề này, Tô Dung không nhịn được bĩu môi: "Vẫn là phá an thú vị hơn, em nhất định phải nói, em ghét tất cả những thứ không có cách nào dùng khoa cách giải thích được."

Bình Luận (0)
Comment