Lúc hai người nói chêm chọc cười nhau, xuân vãn cũng đúng giờ phát.
Xuân vãn của những năm gần đây đều không hay, một điểm này ở thế giới khác cũng không có thay đổi gì.
Hai người lại tùy ý nói chuyện, thuận tiện gói sủi cảo. Giống như mỗi năm trước, hình như hai người không xuyên qua, không có bị buộc xa nhau, không có chuyện bản thân đang ở trong nguy hiểm...
Bởi vì cho rằng tết năm nay trải qua một mình, Tô Dung cũng không chuẩn bị cái gì. Nhưng hiển nhiên Bạch Liễm đã suy nghĩ đến chuyện này, lúc tới mang theo nhân và vỏ bánh gói sủi cảo. Hai người gói chừng 40 cái, sau khi nấu xong thì vừa xem tivi vừa ăn vừa nói chuyện.
"Khi nào thì anh đi?" Tô Dung hỏi, cô biết rõ Bạch Liễm không thể luôn ở chỗ này được.
Bạch Liễm thở dài, thành thật trả lời: "12 giờ đêm đến thì anh sẽ phải rời đi."
“Nhanh như vậy?" Tô Dung nhếch mép nói: "Anh chính là cô bé lo lem đến 12 giờ đêm thì muốn chạy trốn ra khỏi hoàng cung đúng không?"
---
Trêu đùa một câu, Tô Dung tha thở với anh: "Được rồi, hôm nay anh có thể đến làm cho em rất vui."
"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có một ngày giống với trước kia vậy." Bạch Liễm khẳng định nói: "Thời gian eo hẹp, lần này anh đến cũng là muốn nói với em một ít chuyện."
Nói đến chuyện quan trọng, vẻ mặt Tô Dung cũng trở nên nghiêm túc: "Nói đi."
"Bây giờ anh một bước khó đi, chỉ có thể thỉnh thoảng cung cấp một ít tình báo quan trọng, người chân chính làm việc còn phải dựa vào em. Bây giờ ngoài mặt hai chúng ta là quan hệ cạnh tranh, cho nên thỉnh thoảng anh có thể đến quái đàm mà em tham gia, chúng ta cũng phải giữ quan hệ đối nghịch nhất định."
Từ lời này, Tô Dung có thể suy đoán ra rất nhiều thứ. Ở trong quái đàm phải giữ quan hệ đối nghịch. Nói cách khác phần lớn hành động của Bạch Liễm đều bị "nó" nhìn thấy, nhất định phải đối nghịch mới có thể làm tính cảnh giác của "nó" hạ xuống.
Nhưng vấn đề ở chỗ hai người chính là quan hệ cộng sự, đột nhiên trở nên đối nghịch, theo lý thuyết "nó" sẽ không tin. Nhưng nếu Bạch Liễm đã nói như vậy, Tô Dung tin tưởng phán đoán của anh.
Ý nghĩa sâu xa bên trong cũng rất tế nhị.
Tại sao "nó" lại tin tưởng Bạch Liễm sẽ đồng đối nghịch với cộng sự mình từng hợp tác chứ?
Có hai loại khả năng, một là bây giờ lập trường và lợi ích của hai người trái ngược hoàn toàn, cô thành công đại biểu cho Bạch Liễm thất bại, hơn nữa cái giá phải trả cho sự thất bại này không nhỏ, thậm chí có thể là chết, mới có thể để cho hai người xích mích thành thù.
Nếu như là loại khả năng này, vậy Tô Dung tuyệt đối không muốn kết quả mình thành công lại mất đi Bạch Liễm. Hai người vất vả lắm mới ở một thế giới khác gặp nhau, dựa vào cái gì ù ù cạc cạc ở một phe khác nhau?
Còn về khả năng thứ hai chính là "nó" tẩy não Bạch Liễm, để cho Bạch Liễm coi mình là kẻ thù. Dưới điều kiện của tiền đề này, bây giờ Bạch Liễm có năng lực thoát khỏi tẩy não. Hiển nhiên là trước khi cô đến thế giới này, anh đã cố gắng rất nhiều.
Tô Dung suy nghĩ một chút, chủ động hỏi: "Tại sao hai người chúng ta lại là quan hệ đối nghịch? Là tẩy não hay là... Lập trường?"
Cô vừa hỏi ra, Bạch Liễm lập tức hiểu sự băn khoăn của cô: "Hai cái đều có, nhưng em không cần lo lắng. Chỉ cần mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, chúng ta có thể trở về giống như trước kia. Chỉ cần anh không ra tay, như vậy mấu chốt trong màn trò chơi này chính là em chứ không phải anh. Dĩ nhiên, coi như anh đứng ở phe ngược lại với em, cũng chỉ là đánh cờ giữa chúng ta mà thôi."
Tô Dung nhạy bén bắt được mấy chữ "màn trò chơi" mấu chốt này, đây cũng chỉ là một trò chơi đối với "nó" thôi sao? Tiền đặt cược của trò chơi kia là gì? So đấu như vậy vì cái gì."
Bạch Liễm giống như nhìn ra nghi ngờ của cô, tiếp tục nói: "Rất nhiều chuyện anh không thể tiết lộ được, nhưng chỉ cần em còn sống, chính là thắng lợi lớn nhất của chúng ta. Còn về mục tiêu mà chúng ta muốn hoàn thành, bí mật chân chính nằm ở bên trong [Quái đàm quy tắc cố định], đó cũng là cơ hội lớn nhất của chúng ta. Nhưng bây giờ em không cần nóng vội, một người cũng không phải chỉ có thể có một lần tiến vào [Quái đàm quy tắc cố định]."
Dĩ nhiên “mục tiêu chúng ta đều muốn hoàn thành” tất nhiên là tiêu diệt "nó", đây là nhận biết chung của hai người. Xem ra bí mật của "nó" ở bên trong [Quái đàm quy tắc cố định], đây cũng được xem là một tin tức tốt.
Tô Dung gật đầu: "Đã biết, em sẽ tiếp tục cố gắng."
"Còn chuyện quan trọng này nữa, em nhất định phải làm được, chính là không nên bại lộ thân phận thật sự ở trong thực tế." Bạch Liễm nghiêm túc dặn dò: "Một khi em bị lộ thân phận, quái đàm quy tắc mà em tiến vào sẽ biến thành độ khó cấp địa ngục, muốn sống còn khó hơn lên trời.”
Mặc dù anh nói không rõ ràng, Tô Dung vẫn hiểu rõ ý của anh. Một khi bại lộ thân phận ở bên ngoài thực tế, "nó" có thể chính xác đưa cô vào trong những quái đàm vô cùng khó khăn. Có lẽ không chỉ "nó", thế lực bên trong thế giới quái đàm, cũng với thế lực của nước ngoài cũng sẽ chen chúc đến. Đến lúc đó, thật sự có thể nói là tự thân cũng khó bảo vệ được.
Chú ý đến vẻ mặt có chút căng thẳng của Tô Dung, Bạch Liễm cười, làm dịu bầu không khí: "Bây giờ em đã làm rất tốt rồi, không cần lo lắng, tệ nhất cũng chỉ là giả chết giống như ở thế giới trước mà thôi."
Nói đến chuyện trước kia, Tô Dung cũng không nhịn được bật cười, vỗ vai anh: "Khi đó em thật sự mới biết kỹ thuật diễn của anh rất khá đó, đại ảnh đế à."
"Em cũng đã thiết kế một cái chết tài tình như vậy, anh cũng không thể kéo chân sau của em được đúng không?"