Bạch Liễm không có một chút xấu hổ nào, cây ngay không sợ chết đứng nói.
Hai người lại nói chuyện một lát, sau đó Bạch Liễm cầm hộp quà đặt trên bàn đưa qua: "Quà năm mới."
"Nhưng em cũng không có chuẩn bị cho anh." Tô Dung nhận lấy cái hộp, có chút ngượng ngùng.
"Em còn sống chính là quà tặng tốt nhất đối với anh rồi, nhanh mở ra nhìn thử đi."
Tô Dung mở hộp quà ra, lấy từ bên trong ra một cái mặt nạ màu trắng. Cô nghi ngờ nhìn chiếc mặt nạ này: "Đây là?"
"Đây là mặt nạ ảo thuật, chỉ cần đeo nó lên, là có thể thay đổi ngoài hình, quần áo. Tất nhiên đây cũng chỉ là một loại ảo thuật, nó sẽ không thật sự biến em cao 1m9. Cũng sẽ không bởi vì em biến quần áo thành sắt thép, thì thật sự là sắt thép cứng rắn. Nó cũng chỉ là thay đổi thị giác thôi. Đây là một đạo cụ có thể sử dụng trong thế giới hiện thực."
"Trừ cái này ra, mặc kệ là người nào, mặc kệ là đạo cụ quái đàm nào cũng không có cách nào nhìn thấy được khuôn mặt thật sau lớp mặt nạ này của em." Bạch Liễm giới thiệu: "Anh nghĩ bây giờ chắc em cần nhất chính là cái này."
Một mặt nạ có thể che giấu thân phận hoàn toàn, đúng là thứ bây giờ Tô Dung đang cần. Cô kinh ngạc vui mừng nhìn Bạch Liễm: "Anh từ chỗ nào có loại đạo cụ này vậy?"
"Trên thực tế, anh có rất nhiều loại đạo cụ quái đàm này." Bạch Liễm có một chút bất đắc dĩ của người giàu, nhún vai nói: "Chỉ là phần lớn không thể xuất hiện ở trong tay em được."
Những lời này có hai tầng ý nghĩa, tầng thứ nhất chính là đạo cụ quái đàm này quá mạnh mẽ, xuất hiện ở trong tay Tô Dung sẽ làm cho người ta nghi ngờ. Tầng ý nghĩa thứ hai chính là những đạo cụ quái đàm này đều có dấu vết của "nó", nếu như xuất hiện trong tay Tô Dung, sẽ làm cho "nó" chú ý.
Tất nhiên Tô Dung cũng không muốn hốt bạc từ Bạch Liễm, đối phương có thể cho cô một đạo cụ rất thực dụng đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Đừng thấy trong quái đàm, mặt nạ ảo thuật không tạo ra tác dụng gì, nhưng nó lại có thể để cho Tô Dung trắng trợn xuất hiện ở trong thực tế. Phối hợp với [Thuật đổi vị trí trong nước], cô có thể tự do xuất hiện ở thế giới thật, mà không cần lo lắng thân phận sẽ bị phát hiện.
Chuyện này thật sự mang lại lợi ích rất lớn, trước mắt cô đã biết mục tiêu của mình là tiêu diệt "nó". Như vậy hợp tác với chính phủ là điều cần làm.
Dù sao [Quái đàm quy tắc cố định] do chính phủ các nước nắm giữ, tin tức mà bọn họ biết nhất định nhiều hơn cô. Mà nếu Bạch Liễm đã nói bí mật chân chính của "nó" là ở trong [Quái đàm quy tắc cố định], vậy cũng chứng minh Tô Dung phải cố gắng lấy được đầu mối từ phía chính phủ, đến lúc đó chắc chắn phải đi đường vòng không ít.
Vốn dĩ Tô Dung còn không biết phải làm thế nào để tìm hiểu viên thuốc mình mới vừa có, bây giờ có thể lộ mặt, có thể mượn tay chính phủ nghiên cứu tác dụng của nó.
Tất nhiên chuyện này không thể vội vàng được, ít nhất phải chờ hoàn thành một quái đàm quy tắc nữa thì lại nói. Mặc dù Tô Dung đoán viên thuốc này chắc có khả năng mỗi một quái đàm đều sẽ sinh ra một viên thuốc mới, nhưng lỡ như không phải thì sao? Sau khi cô xác nhận, mới có thể làm ra hành động tiếp theo.
Trong nháy mắt xuân vãn đã đến hồi cuối, mấy MC cùng nhau chúc tết khán giả.
Tô Dung rõ ràng, lúc chia tay đã đến. Cô và Bạch Liễm cùng nhau đi tới trước cửa sổ. Tối này hiếm khi không có sương mù, trăng sáng treo thật cao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
"Tiếng chuông năm mới sắp gõ, chúng ta cùng nhau đếm ngược nào..."
MC trong tivi tiến hành đếm ngược chào đón năm mới, bài hát vui vẻ cũng vang lên trong phòng khách trống trải.
Hai người đều không ai lên tiếng, yên lặng nhìn trăng sáng.
Trăng sáng xa cuối chân trời, cùng đồng bạn gần trong gang tấc, đều là điểm neo đậu của bọn họ ở thế giới xa lạ này, cũng là lý do bọn họ nguyện ý phấn đấu.
"Đông!"
Tiếng chuông đại biểu năm mới vang lên, theo đó còn có tiếng nói giống như theo gió bay đi của Bạch Liễm: "Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Tô Dung không quay đầu lại, nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh đã biến mất.
Cô lại đứng một lúc lâu ở trước cửa sổ mới xoay người về phòng ngủ.
Sau khi năm mới trôi qua, đối với những người khác chính là khoảng thời gian bận rộn thăm họ hàng bạn bè, nhưng đối với Tô Dung mà nói chính là thời gian nghỉ ngơi rất khó có được. Quái đàm quy tắc hình như cũng rất có mắt nhìn, trong khoảng thời gian này không có kéo cô vào quái đàm chịu tội.
Trong nháy mắt đã đến giữa tháng hai, cũng là lúc những thành viên Xã đoàn quái đàm bọn họ trở về trường. Bởi vì phải đi vào thế giới quái đàm lần thứ hai, cho nên cần phải về trường trước để chuẩn bị.
"Lần này vào thế giới quái đàm, Tô Dung cậu có đi cùng với tôi không?" Ở trên xe, Tạ Kha Kha hào hứng hỏi.
Lần trước Tô Dung lấy lý do lần đầu tiên muốn một mình đi thăm dò để từ chối lời mời đi cùng của cậu ta, cho nên lần này cậu ta lại mời đối phương.
Tô Dung suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có thể, chúng ta cùng nhau đi. Hy vọng lần này có thể đi xa một chút."
Mặc dù có mặt nạ ảo thuật, nhưng tạm thời Tô Dung không có ý định lại đi ‘Tập đoàn Tích Tắc’. Sau lần trước cô cẩn thận suy nghĩ lại, tiền lương thì lúc nào cũng có thể đến đòi, nhưng cô chưa bao giờ hoàn thành nhiệm vụ của đối phương dù chỉ một lần, bây giờ đến đòi không khỏi hữu danh vô thực.
Hơn nữa nhiệm vụ của 'Tập đoàn Tích Tắc' khẳng định rất nguy hiểm, muốn tiền lương lập tức sẽ mất đi quyền lợi từ chối nhiệm vụ. Vì lý do an toàn, vẫn là chờ có một ngày hoàn thành nhiệm vụ rồi lại nói.