"Vậy người lần đầu tiên gặp thì sao?" Tạ Kha Kha cũng không lộ ra vẻ bất mãn gì, chỉ là có chút lo lắng hỏi.
Lần này tất cả mọi người đều bật cười, đại khái nhóm người lần đầu tiên gặp đã sớm chết bên trong thế giới quái đàm vốn là nơi ô nhiễm hoành hành ngang ngược rồi. Dù sao mọi người đều biết, kinh nghiệm là đút kết từ dạy dỗ tràn đầy máu tươi.
Cuối cùng vẫn là Liễu Đình Nhã tổng kết lại: "Tóm lại thời tiết như vậy vô cùng tốt."
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi đến một con phố buôn bán không tính là phồn hoa. Trên đường chỉ có cửa tiệm nhỏ lẻ tẻ, cũng không có mấy người đi đường.
Trong thế giới quái đàm có rất ít người đi lang thang trên đường, nhất là trụ sở của chính phủ xây ở vùng ngoại ô. Cho nên bốn người cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, tiếp tục tản bộ ven đường.
"Thật là thơm!" Bỗng nhiên một mùi thơm truyền đến từ bên đường, lúc nghe Tạ Kha Kha nói câu "thật là thơm" kia, trong lòng Tô Dung lại dâng lên một cảm giác xấu khó hiểu.
Đối thoại quen thuộc này, giống như đã xảy ra ở chỗ nào.
Cô nhớ ra rồi. Là ở trong quái đàm quy tắc vườn bách thảo Màu đỏ!
Đúng như dự đoàn, một giây tiếp theo mùi hương đậm đà kia giống như mùi trái cây ô nhiễm mà cô ngửi được khi ở trong vườn bách thảo Màu đỏ, dễ dàng làm mấy người mất lý trí.
Nếu như có người không bị ảnh hưởng ở chỗ này, cũng chỉ nhìn thấy bốn sinh viên đại học lảo đảo lắc lư, giống như mất thần trí đến xếp hàng đi vào một tiệm nhỏ bình thường trên đường phố mà thôi.
Một giây khi gần bước vào cánh cửa nhỏ kia, hoặc có thể là lực lượng tinh thần đã được thêm lúc trước cuối cùng cũng có chút tác dụng, Tô Dung đột nhiên khôi phục lại một chút ý thức. Trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo, lúc này cô ngừng thở muốn xoay người chạy đi.
Nhưng cô mới vừa xoay người, lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã té xuống. Mùi thơm đáng chết kia lại còn có hiệu quả như thuốc mê.
“Chao ôi, còn có một con cá lọt lưới nha!" Sau lưng truyền đến giọng nam hơi cổ quái kỳ lạ.
Tô Dung ý thức được chuyện không ổn, nhưng tình thế đã không còn do cô quyết định nữa. Cảm giác đau đớn truyền đến sau ót, Tô Dung lập tức rơi vào hôn mê.
Lần nữa tỉnh lại, Tô Dung mơ hồ nghe được phía trước có người nói chuyện. Cô nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện bây giờ tay chân mình đang bị trói.
Điền Khinh Khinh ở bên cạnh cảm nhận được động tĩnh của cô, mừng rỡ nhỏ giọng nói: "Tô Dung, cậu tỉnh rồi! Cảm thấy thế nào?"
"Tạm được, chỉ là sau ót hơi đau một chút." Tô Dung thầm mắng cái người đánh mình một trận: "Chúng ta đang ở đâu? Người bắt chúng ta là ai?"
Cô hỏi hai vấn đề liên tiếp, Điền Khinh Khinh cũng cố gắng trả lời: "Không biết là người nào bắt chúng ta, nhưng hình như giống như muốn bán chúng ta đi. Không chỉ bốn chúng ta, còn có rất nhiều người bị bắt nữa."
Dõi mắt nhìn lại, bị trói tay chân có bốn mươi năm mươi người, đều bị đè ép ngồi chồm hổm thành một mảnh, thật giống như một đám tội phạm bị cảnh sát bắt được. Trong đó không chỉ có điều tra viên đại học Q bọn họ, thậm chí còn có không ít điều tra viên nước ngoài. Nhiều đến mức để cho Tô Dung không nhịn được kinh ngạc nói: "Đám người này điên rồi! Đây là bắt hết điều tra viên vào thế giới quái đàm lần này sao?"
Liễu Đình Nhã ở một bên cũng lập tức tức giận nói: "Ai nói không phải chứ? Cảm thấy đám người này đang chơi lớn. Trong các cậu có ai có thính lực tốt, có thể nghe được bọn họ nói gì không? Tôi hoàn toàn không nghe được."
Lực lượng tinh thần tăng lên đại biểu thính lực, thị lực cũng tăng, cho nên Tô Dung có thể nghe rõ ràng. Mới vừa rồi nói chuyện với hai người Điền Khinh Khinh và Liễu Đình Nhã, cô cũng không quên cố gắng nghe hai người trước mặt kia nói chuyện.
"Nhóm này đều có chất lượng tốt, các người phải thêm tiền!”
Một người đàn ông đeo mặt nạ trong đó nói, định kiếm thêm chút tiền.
Người bên mua cũng đeo mặt nạ, cho người ta một loại cảm giác quái dị, cũng không cam lòng yếu thế trả giá: "Đám người kia cũng chỉ là người bên ngoài đến, khẳng định không dễ quản lý bằng người địa phương. Theo tôi thấy, anh bán rẻ một chút mới hợp tình hợp lý.
"Nhưng anh cũng không thể không biết chỗ tốt khi thuần hóa được đám người này, đừng nói cho tôi biết anh không thèm những điều tra viên này." Người bên kia không sợ hãi nói: "Đến lúc đó sợ rằng quy tắc nơi này của các người có thể tăng thêm được một chút, thậm chí cũng không cần phong bế như bây giờ."
Lời này hiển nhiên chọt trúng xương sườn mềm người còn lại, hắn ta xoắn xuýt một chút, nhưng vẫn cố gắng trả giá. Hai người thảo luận kịch liệt một trận, cũng không sợ những điều tra viên bị trói nghe được.
Trong đám người có người hoảng loạn, tiếng ồn ào nổi lên. Người bị trói gần nhất dần dần truyền tin tức cho người trói ở phía sau, Tạ Kha Kha là người bị trói ngồi chồm hổm trước ba người Tô Dung, lo lắng quay đầu nói: "Bọn họ muốn bán chúng ta!"
Bởi vì sớm đã nghe được phần lớn đối thoại của hai bên, Tô Dung rất bình tĩnh, thậm chí còn đang phân tích nội dung mình nghe được. Hiển nhiên đối phương muốn bán bọn họ cũng không phải là suy nghĩ nhất thời, mà là suy tính đã lâu, nếu không cũng không thể nào biết bọn họ đều là điều tra viên được.
Hơn nữa từ lời của đối phương, công việc bán người này đã tạo thành từ rất lâu. Vốn dĩ lúc trước là gạt bán dân địa phương trong thế giới quái đàm, bây giờ đánh chủ ý lên người từ bên ngoài đến như bọn họ.
Còn về chuyện bán đến chỗ nào, Tô Dung tạm thời không có đầu mối. Bởi vì người bị bắt có trai có gái, hơn nữa đều là người trưởng thành. nhìn bộ dạng của đối phương, cũng không phải cần bọn họ lấy nội tạng.