Không cần suy nghĩ cũng biết, loài người ở trong thành động vật, ít nhất nhìn trước mắt đãi ngộ sẽ không tốt, nếu không cũng không đến nỗi dựa vào bắt góc lừa bán mới có thể mang bọn họ vào.
Nếu như cư dân "Thành phố động vật" không cho rằng mình là động vật, như vậy ở trong mắt bọn chúng, rất có thể loại người mới chính là động vật cấp thấp. Hơn nữa còn là động vật cấp thấp cần lao động, cái này làm cho cô dễ dàng nghĩ đến trâu cày, ngựa chở người gì đó. Dĩ nhiên mấy cái này vẫn còn tốt, tệ nhất là heo làm thành chân giò hun khói, còn có gà sống vì sinh trứng, mấy thứ này thật sự quá đáng sợ.
Tác phẩm huyền huyễn hoán đổi thân phận giữa người và động vật có rất nhiều, Tô Dung cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng thật sự cảm thấy có chút khó giải quyết.
Ở nơi như vậy, muốn sống đã rất khó, huống chi là chạy trốn.
Mà còn có một chi tiết quan trọng nữa, nếu "Thành phố động vật" bị gọi là "thành phố", vậy chứng minh nó cũng sẽ không đặc biệt lớn. Đã như vậy, cũng sẽ không có chọn lựa chạy đến dã ngoại tị nạn.
Bọn họ phải sống trong thành phố, chống đỡ đến khi quốc gia đến cứu. Nhưng chuyện này rất dễ dàng sao?
Chắc là thế giới quái đàm không có camera, cho dù có, đám người từ bên ngoài đến như bọn họ cũng rất khó điều khiển. Hơn nữa bây giờ bọn họ ở trong một thế giới khác với thế giới hiện thực và thế giới quái đàm, coi như muốn đi tìm cũng phải phí rất nhiều công sức thời gian.
Tóm lại dựa theo cục diện trước mặt này Tô Dung phán đoán, bọn họ đại khái phải ở "Thành phố động vật" này một đoạn thời gian rất dài.
Sau khi suy nghĩ xong, Tô Dung dặn dò ba người còn lại: "Trước hết nghe lời đã, chờ biết tình huống rõ ràng thì lại nói sau. Chuyện quan trọng nhất, đừng quên mình là người."
Đây là chuyện cô lo lắng nhất, đây là một thế giới tất cả nhân viên đều có đầu động vật, tất cả bọn họ đều cho rằng nhân loại mới là động vật cấp thấp. Ở dưới tình huống này, nếu có người có ý chí không kiên định rất dễ dàng bị vặn vẹo nhận biết. Mà một khi như vậy, muốn rời đi sẽ rất khó khăn. Mặc kệ như thế nào, chắc nơi này cũng được xem như là dưới sự thống trị của "nó". Ở địa bàn của "nó" bị thay đổi nhận biết, sẽ trở thành con rối của "nó".
Hồ ly nam gọi điện thoại gọi người đến, trong lúc chờ người, hắn ta đốt một điếu thuốc hút, tự giới thiệu mình: "Các người có thể gọi ta là Hổ ca, năm ngày tiếp theo ta sẽ là người phụ trách các người. Đừng có gây phiền phức cho ta, hiểu không?"
Cái roi vung thật mạnh xuống đất, mọi người không hẹn mà cùng nhau gật đầu. Trái lại không phải bọn họ sợ không dám chống lại, chủ yếu là mới vừa rồi lực đạo một roi kia của Hổ ca rất lớn, không ít người đều có thể đoán mình không đánh lại hắn ta. Huống chi bây giờ bọn họ lại bị trói, hoàn toàn không có phần thắng.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng nhất chính là bọn họ hoàn toàn không hiểu thế giới này, thà tốn sức chạy trốn tự tìm đường chết, không bằng trước tiên theo đối phương tìm hiểu tình huống một chút.
Phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy, còn một ít người không nghĩ sâu xa như thế, nhưng thấy những người khác không phản kháng, tất nhiên bản thân cũng không dám phản kháng.
Rất nhanh một chiếc xe buýt cũ nát từ xa lái đến, ngừng lại bên cạnh mọi người. Từ trên xe có một người phụ nữ đầu con báo và hai người đầu con dê nhảy xuống. Đừng thấy hai người đầu con dê là động vật ăn cỏ, nhưng vóc người vô cùng cường tráng. Cả thân cơ bắp kia, nói bọn họ ăn thịt người lớn lên cũng không phải nói dối.
Hai người đầu con dê không tốn chút sức nào đẩy mọi người lên xe buýt, sắp xếp chỗ ngồi. Cái xe buýt này tổng cộng chỉ có hai mươi chỗ ngồi, mà điều tra viên bị bắt thì hơn 50 người. Hơn nữa còn có người phụ nữ đầu báo, Hổ ca, hai người đầu con dê cường tráng, cùng với tài xế đầu hà mã. bên trong xe buýt nhỏ như vậy hoàn toàn không thể chứa nhiều hành khách như vậy.
Tất nhiên người thống trị sẽ không để cho mình bị ủy khuất, cho nên bị ủy khuất chỉ có đám tù binh bọn họ.
Hơn 50 người bị ép ở trong một không gian chật hẹp không đến hai mươi vị trí, cũng bởi vì không thể cách quá gần với đám Hổ ca, không gian càng bị thu nhỏ hơn.
Hơn nữa bị trói chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới đất, không có cách nào dành được không gian lớn nhất cho mình, cũng chỉ có thể người sát người chen vào một góc, hơi di chuyển về phía trước một chút cũng sẽ bị roi đánh trúng.
Giống như gà bị giam trong lồng đợi làm thịt, không có một chút tôn nghiêm nào.
Rốt cuộc có người không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở, trước kia còn cố gắng bình tĩnh, nhưng lúc này đã bị tình cảnh bây giờ đánh ngã. Hoàn cảnh như vậy tạo ra một loại kiềm chế cho mọi người, còn có cảm giác tuyệt vọng, dễ dàng mài mòn ý chí của con người.
Xem ra cô nghĩ đúng rồi, quả nhiên đám người này có suy nghĩ làm vặn vẹo nhận biết của bọn họ. Bây giờ cũng chỉ là hành động ám chỉ thôi, chỉ sợ trong vòng năm ngày tiếp theo sẽ càng rõ ràng hơn.
Phải nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn mới được...
Bởi vì giết gà dọa khỉ lúc trước, mặc dù lo lắng, nhưng mọi người cũng không dám nói chuyện. Không gian xe này lại nhỏ như vậy, nếu nói chuyện nhất định sẽ bị nghe được.
Tạ Kha Kha trừng lớn đôi mắt, dùng sức chớp mắt về phía Tô Dung, thật giống như muốn biểu đạt cái gì đó. Tô Dung cố gắng hiểu, đồng thời không nhịn được nghĩ, trái lại người này lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Rất nhanh cô đã hiểu ý của đối phương, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này bọn họ đã vào thành phố, giống với suy nghĩ của Tô Dung, quả nhiên trong thành phố đều là sinh vật đầu động vật mũ áo chỉnh tề.