Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 237

Chương 237 -
Chương 237 -

Tạm thời kêu đám này là người động vật đi.

Những người động vật này nhìn qua không khác gì so với nhân loại bình thường, khác biệt duy nhất là trong tay bọn họ có dắt một dây cột chó, mà đầu khác của dây cột chó chính là người.

Người kia là một người đàn ông trưởng thành, trên người ăn mặc rất mỏng manh, miễn cưỡng có thể che bộ phận quan trọng lại.

Hình ảnh đoán được biến thành thực tế. Nhưng Tô Dung không có chút đắc ý nào. Sắc mặt cô vô cùng khó coi, cảm giác ngày càng không ổn. Tiếp theo bọn họ phải học tập cách làm thế nào trở thành một thú cưng hợp pháp sao? Nhưng cô cảm giác sẽ không đơn giản như vậy?

Đúng vậy, đơn giản. Ở trong mắt Tô Dung, so sánh với những công việc khác, thú cưng chỉ cần nghe lời thì sẽ có tỷ lệ sống cao. Thậm chí vận may tốt thì sẽ còn sống rất tốt. Chuyện cần nhất chính là chú ý giữ vững nhận biết, lúc nào cũng nhớ thân phận thật sự của mình, không nên bị thuần hóa.

Nhưng đối với cô mà nói cái này cũng không khó, nhất là Tô Dung còn biết được một ít nội tình --- cũng chính là chuyện mà khi đó mèo trắng muốn cô làm.

Làm thú cưng thì được, nhưng học tiếng mèo kêu thì có vấn đề. Trong này chắc còn có bí mật, chẳng qua chỉ cần thăm dò được, trốn tránh sẽ không hề khó khăn. Bây giờ lực lượng tinh thần của cô đã mạnh hơn một chút, đã không phải là tay mơ học tiếng mèo kia sẽ mất đi nhận biết lúc trước.

Cho nên nếu quả thật làm thú cưng, cô có lòng tin mình có thể sống sót.

Nhưng một giây tiếp theo, Hổ ca đã phá vỡ vọng tưởng của cô. Chú ý đến mọi người đều nhìn thú cưng loài người bên ngoài kia, hắn ta cười nhạo một tiếng: "Đừng nhìn, loại chuyện này không đến lượt các người đâu."

Nghe vậy, Tô Dung than nhẹ một tiếng trong lòng. Mặc dù cô đã sớm biết sẽ không đơn giản như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ôm chút hi vọng. Đáng tiếc phần hi vọng này đã bị phá vỡ rồi.

Cũng không lâu lắm, xe lái vào một đại viện khép kín. Nói là đại viện, nhưng nhìn lan can cao mười mét xung quanh, dùng từ ngục giam để hình dung cũng không quá đáng. Trong radio lặp lại nội dung giống nhau --- "Động vật chí cao vô thượng, loại người hèn mọn vô năng."

"Một hai một! Một hai một!" Cách đó không xa truyền đến tiếng khẩu hiệu, một người đầu ngựa dẫn theo một đội nhân loại đang chạy bộ vòng quanh sân.

Thấy ánh mắt tò mò khó tả của mọi người, người phụ nữ đầu báo quyến rũ ngáp một cái: "Không cần hâm mộ, lập tức các người cũng sẽ tiếp nhận loại huấn luyện này. Loài người phải rèn luyện có thế lực thật tốt. Nếu không sống như thế nào chứ?”

Ai sẽ hâm mộ chuyện này! Mọi người đều oán thầm trong lòng, nhưng cũng càng có suy đoán không tốt đối với năm ngày sắp trải qua này.

Sau khi đến đại viện, đám Hổ ca rõ ràng yên tĩnh lại, sắp xếp một người dê cởi trói cho bọn họ.

Cởi trói cũng không để cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, trái lại trái tim càng nặng nề hơn. Nếu như nói trói bọn họ là sợ bọn họ chạy trốn, như vậy bây giờ cởi trói, thì cùng đồng nghĩa ở chỗ này, đám người đó có tự tin tuyệt đối những tù binh này không thể chạy thoát được.

Điều này hiển nhiên không phải là một tin tức tốt, Tô Dung yên lặng đi theo mọi người xuống xe, năm mươi bốn người chỉnh tề đứng thành sáu hàng.

Hổ ca đứng ở một bên quơ roi uy hiếp, phụ nữ đầu báo thì đứng ở trước mặt mọi người, nói: "Các ngươi có thể gọi ta là Bao tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ tiến hành huấn luyện lao động trong vòng năm ngày. Tất nhiên, giống như Hổ ca nói, công việc mà các người làm sau này sẽ không hoàn toàn giống nhau, cái này phải xem biểu hiện của các người."

Cô ta nói xong thì vỗ tay một cái: "Nhìn thật tốt chỗ ở của các người, năm ngày này chín người ngủ một gian phòng."

Lời này vừa ra, nhất thời mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.

Tô Dung nghe được có không ít người khiếp sợ, bọn họ là một hàng chín người, chín người ngủ một phòng thật sự vượt qua nhận biết của bọn họ. Còn có nữ sinh nhỏ giọng than phiền, tại sao lại là trai gái ngủ một phòng? Chẳng lẽ không thể tách ra sao?

Đã "tiếp đãi" qua vô số tù binh, tất nhiên Bao tiểu thư cũng biết bọn họ đang nói cái gì. Cô ta cười xinh đẹp, có lẽ biểu cảm kia của cô ta rất đẹp, bởi vì Hổ ca cũng làm rơi roi da, si mê nhìn Bao tiểu thư. Chỉ là đáng tiếc đám người Tô Dung hoàn toàn không có cách thưởng thức được vẻ đẹp của cô ta.

Mặc dù có lúc mọi người sẽ chế nhạo nhau "Độc thân đã lâu nhìn con chó cũng cảm thấy đẹp", nhưng đối với người lừa bán bọn họ, coi như đối phương có xinh đẹp thế nào, cũng chỉ cảm thấy vô cùng khó coi. Hơn nữa đối phương còn là người đầu báo!

Bao tiểu thư vừa cười vừa châm chọc mọi người. Không, nói như vậy cũng không đúng. nhìn qua cô ta cũng không có ý châm chọc, chỉ là muốn bọn họ nhận rõ thực tế mà thôi.

"Loại người cần gì phải chia ra trai gái? Đơn giản chính là chuyện phiền phức. Cho dù các người giao hợp ở trên đường, cũng không có người nói gì, Dĩ nhiên, nếu như bị đánh chết cũng là đáng đời. Còn về chuyện chín người một phòng, ta cảm thấy các người nên cảm ơn trời đất, bên ngoài một phòng 50 người cùng có, sớm muộn gì các người cũng phải thích ứng thôi."

Ngắn ngủi mấy giây, tiết lộ tương lai tràn đầy bóng tối. Ở "Thành phố động vật", loại người giống như heo chó, không có chút tôn nghiêm nào.

Tiếng thảo luận lúc trước cũng đã dừng lại, Tô Dung hơi liếc nhìn một vòng, phát hiện sắc mặt của rất nhiều người đã trở nên ảm đạm. Mọi người đều bị lời của cô ta dọa sợ.

Nhưng Tô Dung thì không có.

Thế giới mà Bao tiểu thư miêu tả đúng là tàn khốc, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn chưa từng thấy qua.

Bình Luận (0)
Comment