Ở thế giới cũ, thành phố H mà cô ở được gọi là thành phố phạm tội, trong đó còn có một thành phố rất nổi tiếng giống như thành phố H, chính là thành phố X - thành phố tội phạm.
Người sống bên trong thành phố X đều là tội phạm. Đó là một thành phố chỉ có thể vào không thể ra. Nói là một thành phố, nhưng thực chất chính là một ngục giam. Ở nơi đó, tội phạm phạm tội càng lớn, thì sẽ càng sống tốt.
Nam với nam, nữ với nam tằng tịu với nhau trên đường phố là trạng thái bình thường đi chỗ nào cũng thấy, biểu diễn tốt thậm chí còn có thể được khen thưởng của quần chúng vây xem. Dĩ nhiên cũng có người biểu diễn không tốt phải phơi thây ngoài đường.
Ở thành phố này, tôn nghiêm của nhân loại còn không bằng một điếu thuốc nữa.
Nếu muốn so sánh, ngay cả cô cũng không biết "Thành phố động vật" và thành phố tội phạm cái nào hoang đường hơn.
Một hàng mà Tô Dung đứng, cộng thêm cô cùng với Đình Nhã, tổng cộng có bốn người của Xã đoàn quái đàm của đại học Q, hai điều tra viên của Xã đoàn quái đàm đại học P. Ba người còn lại chính là người nước ngoài. Trong này có bốn nữ sinh, còn lại là năm nam sinh.
Lúc bị đuổi vào phòng, Tô Dung không nhịn được mà than thở. Gian phòng này còn nhỏ hơn phòng ký túc xá của trường học bọn họ. Tất cả mọi người vừa đi vào, không gian lập tức trở nên vô cùng nhỏ hẹp. Thật giống như ngay cả chỗ đặt chân cũng không đủ. Có thể nói không có chỗ để mà nằm ngang ngủ, mọi người chỉ có thể tìm một chỗ ngồi co ro lại.
Đáng giá nhắc đến chính là, toàn bộ mặt tường của căn phòng này đều dùng áp phích làm giấy dán tường, phía trên tờ áp phích rậm rạp chằng chịt chữ viết, tất cả đều là loài người đê tiện, động vật cao quý.
"... Làm thế nào đây?" Một nam sinh ngoại quốc da thịt trắng noãn, bộ dạng giống với tiểu thịt tươi rút vào trong góc, dùng tiếng anh nức nở hỏi.
Hiển nhiên hai đồng bạn bên cạnh cậu ta cũng đã sớm quen với tính cách này của cậu ta, thuần thục an ủi mấy câu. Dù sao cũng rất qua loa, chính bọn họ cũng đang rất căng thẳng,
Kiếp trước Tô Dung thường xuyên thư tư qua lại với một ít thám tử nước ngoài, thỉnh thoảng còn sẽ gặp mặt, cho nên thật ra tiếng anh cũng không tệ lắm, hoàn toàn nghe hiểu được đối thoại của bọn họ.
Nữ sinh nước ngoài: "Đừng khóc, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách chạy ra khỏi chỗ này."
Đàn ông nước ngoài: "Chỉ là trước đó phải tìm hiểu cái thế giới này đã. Ôi trời, thượng đế ơi! Cái thế giới này thật là điên cuồng.”
Nam sinh khóc nức nở: "Hu hu sớm biết như thế tôi đã không đến, tôi đã đến mình không đi rồi, huấn luyện viên lại cứ khăng khăng để cho tôi đến rèn luyện!"
Nữ sinh nước ngoài: "Trở về tố cáo anh ta, trước đó, tĩnh táo lại một chút được không? Davy?"
Nghe bọn họ nói chuyện, Tô Dung cũng thầm hài lòng. Xem ra đồng bạn cùng phòng này của cô cũng sẽ không để cho bọn họ gặp phải phiền phức. Vận may cũng xem như không tệ. Phải biết điều tra viên chỗ này có chất lượng tốt xấu lẫn lộn, nếu như trong phòng có động đội heo thì chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
"Mấy ngày ở chỗ này, chúng ta nhất định phải cố gắng không nên đọc chữ trên tường." Tô Dung nói xong, suy nghĩ một chút, lại dùng tiếng anh thuật lại.
Nội dung của những tấm áp phích này đều là tuyên truyền loài người đê tiện, nhìn lâu sẽ khó tránh khỏi tự mình sinh ra nghi ngờ. Giống như nghe nhiều thì sẽ quen thuộc, dưới hoàn cảnh lâu như thế này muốn giữ vững nhận thức của mình thì sẽ rất khó khăn. Hơn nữa bên ngoài còn có radio lặp lại nội dung, thật sự rất dễ dàng tẩy não người ta.
Lúc trước Tô Dung từng bởi vì một bắt một tổ chức cộng hòa, vì vậy đích thân đi vào lấy đầu mối. Tình huống nơi đó cũng không khác gì lắm với chỗ này, trừ tuyên truyền tẩy não ùn ùn kéo đến, còn phải học tập mỗi ngày. Thật sự không có bệnh cũng làm cho thành bệnh tâm thần.
Dĩ nhiên, nói thẳng "Các người không nên xem", từ trình độ nào đó, sẽ càng kích thích lòng tò mò của mọi người. Giống như có người nói "Không cần nhớ trái táo màu đỏ" như vậy trong đầu người nghe sẽ dễ dàng tự hình dung ra trái táo màu đỏ.
Nhưng tưởng tượng trong đầu là theo bản năng, mà xem hay không xem thì có thể khống chế được. Nếu như ngay cả một chuyện này bọn họ không thể khống chế được, vậy Tô Dung nói gì cũng uổng công.
Nghe được lời của cô, trong ba người nước ngoài, nữ sinh tóc vàng ngẩng đầu lên: "Có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân không? Trong những tấm áp phích này có đầu mối gì sao? Tôi tên là Sofia."
Cô ấy dùng tiếng anh, cũng là bởi vì mới vừa rồi đã nhìn ra tiếng anh của Tô Dung không tệ lắm, không cần cô ấy dùng tiếng trung chất lượng kém của mình ra bêu xấu.
"Bởi vì rất dễ dàng bị tẩy não." Tô Dung dùng tiếng anh trả lời, sau đó lại dùng tiếng trung thuận lại một lần cho mấy người Hoa ở chỗ này.
Liễu Đình Nhã đã quen biết Tô Dung một đoạn thời gian, trong lòng đã có sự tín nhiệm vô hình với cô, nghe vậy nghiêm túc gật đầu, bày tỏ mình nhớ rồi.
Còn bốn người khác, bọn họ đều không quen biết Tô Dung. Mặc dù bên trong bốn người này cũng có Xã đoàn quái đàm đại học Q, nhưng bởi vì bình thường Tô Dung biểu hiện rất khiêm tốn, cho nên cũng không biết thực lực của cô.
Chỉ là ở trong tình huống này, điều tra viên giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Nhất là điều tra viên của Hoa Hạ. Ở trong giáo dục mà bọn họ tiếp nhận, vốn có chuyện giúp đỡ lẫn nhau. Vì vậy cũng không có người nào phản bác lời của cô, mọi người yên lặng ghi nhớ nhắc nhở của cô.
Chẳng được bao lâu, Hổ ca đột nhiên đẩy cửa đi vào, ném một xấp giấy cho đàn ông ngoại quốc ở gần cửa nhất: "Một người một phần, thuộc lòng thứ viết trên giấy cho ta. Ngày mai viết chính tả, nếu không viết được... Hừ!"