Hắn ta uy hiếp nhìn mọi người, mang theo cảm giác áp bức cao cao tại thượng. Cười lạnh một tiếng, sau đó rời đi.
Thấy hắn ta rời đi, người đàn ông nước ngoài phát giấy cho mọi người. Tô Dung nhận lấy bắt đầu nghiên cứu.
《 Quy tắc sinh tồn của loài người ở "Thành phố động vật"》
Một, động vật chí cao vô thượng, loài người là sinh vật cấp thấp.
Hai, không thể phản bác chủ nhân, tuân thủ tất cả mệnh lệnh của chủ nhân.
Ba, loài người phải dâng hiến vô điều kiện cho chủ nhân của mình.
Bốn, trừ khi có chủ nhân dẫn đi, nếu không ban đêm không được rời khỏi ký túc xá.
Năm, loài người cần phải làm việc chăm chỉ, cố gắng tạo ra lợi ích cho chủ nhân.
Sáu, không thể làm tổn thương chủ nhân.
Bảy, tất cả dân địa phương trong "Thành phố động vật" đều có thể thành chủ nhân của loài người.
Tổng cộng chỉ có bảy quy tắc, nhưng làm cho Tô Dung không nhịn được trợn tròn mắt --- Bởi vì ở trong quy tắc này, cô nhìn thấy hai quy tắc bị biến thành màu đỏ.
Có quy tắc màu đỏ, chứng minh đây là quy tắc có thể kích động [công cụ nhắc nhở ô nhiễm], có quy tắc bị quỷ quái sửa đổi. Nếu như vi phạm nội dung quy tắc, thật sự sẽ chết.
Hơn nữa phần quy tắc này có tên là 《 Quy tắc sinh tồn của loài người ở "Thành phố động vật"》, nói cách khác phần quy tắc này có hiệu lực toàn bộ "Thành phố động vật".
"Nó" thống trí toàn bộ "Thành phố động vật"!
Một thành phố hoàn toàn thất thủ lại không có trong danh sách [Quái đàm quy tắc cố định] của chính phủ. Tại sao lại như vậy? Đây có thể còn lớn hơn trường học, khu vui chơi gì đó mà?
Nhưng từ trong 7 quy tắc này, cũng đã có thể nhìn ra được quái đàm quy tắc này khác với những quái đàm quy tắc khác. Phần quy tắc này chủ yếu là thành lập cho loài người có thân phận thấp hèn, phòng ngừa loài người tạo phản. Không có một lòng vì muốn giết người hoặc là bảo vệ nhân viên của mình giống với quy tắc trong quái đàm khác.
Đây là một thành phố kỳ quái, Tô Dung còn chưa từng thấy qua quái đàm quy tắc như vậy bao giờ.
Tô Dung lại nhìn quy tắc, phần quy tắc này có hai chỗ bị bôi đỏ. Theo thứ tự là quy tắc thứ nhất và quy tắc thứ ba, hai quy tắc đều là bị đỏ toàn bộ.
Hai quy tắc này theo thứ tự chính là:
[Động vật chí cao vô thượng, loài người là sinh vật cấp thấp]
[Loài người phải dâng hiến vô điều kiện cho chủ nhân của mình.]
----
Thấy hai quy tắc này là sai, Tô Dung nhíu mày lại, trong mắt lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ. Có một chỗ rất thú vị, hai quy tắc này có một điểm giống nhau:
Nếu như nói những quy tắc khác chỉ là muốn thông qua hạn chế hành động của con người áp chế địa vị của con người trong "Thành phố động vật", như vậy hai quy tắc này lại muốn trực tiếp dùng quy tắc để quy định địa vị cấp thấp của con người.
Hai quy tắc này bị tô đỏ, chứng minh loài người sinh ra cũng không phải có thân phận hèn mọn trong "Thành phố động vật", chỉ là bị quy tắc hạn chế, không có phát huy được tác dụng của mình.
Mà sở dĩ Tô Dung cảm thấy chuyện này rất thú vị, chính là bởi vì cô ý thức được tính hành động ở trong đó.
Nếu như nói loài người ở "Thành phố động vật" chính là sinh vật có địa vị thấp nhất, chuyện này là quy tắc tự nhiên, vậy thì không có gì có thể giãy giụa được. Muốn thay đổi quy tắc tự nhiên thì sẽ có bao nhiêu khó khăn chứ? Nhất là loại thế giới thống trị bằng "quy tắc".
Nhưng loài người hèn mòn là quy tắc sai, tính hành động trong đó có quá nhiều. Chỉ cần loài người có cơ hội đi lên địa vị cao, vậy thì nhất định có một ngày có thể thay đổi được quy tắc.
Vấn đề ở chỗ có người tài đi làm hay không.
"Quy tắc này thật sự quá buồn cười!" Một nam sinh Xã đoàn quái đàm đại học P xem xong thì giận qua bật cười: "Vậy mà loài người là sinh vật cấp thật, thật là muốn làm trái ngược với thực tế sao?"
Ở trong thực tế, loài người là cao cấp, động vật mới là thứ cấp thấp. Nơi này thì hoàn toàn ngược lại.
Nữ sinh bên cạnh tương đối quen thuộc với cậu ta cũng phụ họa theo: "Quy tắc này cũng quá hà khắc đi, không thể phản bác chủ nhân, còn phải dân hiến hết sức, nhà tư bản cũng sẽ không bóc lột như vậy."
Phía dưới những quy tắc này có một bảng quy tắc tiếng anh, cho nên ba người nước ngoài cũng có thể đọc hiểu.
Đàn ông nước ngoài trực tiếp bùng nổ: "Không ai có thể tước đoạt tự do của chúng ta! Cái thế giới đáng chết này, tôi trở về nhất định báo cáo với chính phủ, tới bắt hết bọn họ!"
Sofia nhận rõ tình hình thực tế hơn, lạnh nhạt giễu cợt: "Trước tiên anh vẫn suy nghĩ chúng ta nên chạy trốn như thế nào đi, chúng ta không chỉ phải chạy ra khỏi căn nhà này, sau khi trốn ra khỏi nhà còn phải nghĩ cách rời khỏi "Thành phố động vật" nữa."
"Chúng ta có thể chờ quốc gia phái người đến cứu chúng ta sao?"
Davy dễ khóc nhỏ giọng hỏi, rất có ý định nằm không chờ người: "Muốn từ chỗ này chạy thoát cũng quá khó khăn đi?"
Vào lúc bọn họ thảo luận, mấy người Hoa cũng đang thảo luận vấn đề này. Liễu Đình Nhã nhìn xong quy tắc, cũng cảm thấy lo lắng bất an: "Quốc gia nhất định sẽ cứu chúng ta sao?"
"Chắc là sẽ đến cứu đi." Tô Dung an ủi cô ấy: "Dù sao chúng ta đều là điều tra viên, hơn nữa còn là thế hệ điều tra viên trẻ tuổi. Nếu quốc gia không muốn có người kế nghiệp, chắc chắn sẽ không đứng nhìn."
Cô hoàn toàn là nói dựa theo góc độ lợi ích, lời an ủi của cô thiên về lợi ích thiết thực càng làm cho người ta tin tưởng hơn. Giá trị một nhóm điều tra viên của bọn họ tuyệt đối không thấp, trong đó còn có hai điều tra viên tinh anh là Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha.
Không có gì bất ngờ xảy ra, quốc gia nhất định sẽ không bỏ rơi bọn họ.