Cái này giống như cô chỉ định thả thăm dò một cái chai A ra ngoài, kết quả đối phương trực tiếp cho cô đặc quyền thả một quả bom luôn.
Cô cũng rất vô tội nha!
Làm thế nào đây? Chẳng lẽ là muốn trực tiếp chạy trốn? Cô đã ở chỗ này lấy được không ít đầu mối, coi như chạy ra ngoài, cũng không cần lo lắng bởi vì không hiểu thành phố động vật mà mắc sai lầm.
Quan trọng nhất chính là, trừ phi cô có công cụ thanh trừ trí nhớ, nếu không ở lại chỗ này chỉ có con đường chết.
Nghĩ đến chỗ này, Tô Dung đã quyết tâm hôm nay sẽ rời đi.
Nếu đã không ở lại được, vậy làm cho tới luôn.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Tô Dung lại giả vờ giả vịt hỏi: "Là chỉ có một mình Hổ ca anh ăn thịt động vật ăn cỏ sao?"
Đúng như dự đoán, câu trả lời của Hổ ca làm cho cô rất hài lòng: "Sao có thể chứ? Nói thật với cô, ta cũng không tin có động vật ăn thịt nào chưa ăn qua thịt của động vật ăn cỏ! Dù sao ăn xong cũng coi như hủy thi diệt tích, cũng không có người nào phát hiện được. Người có chút địa vị cao, còn đặc biệt ăn thịt động vật ăn cỏ nữa, ăn một lần chính là cả một gia đình, bọn họ cảm thấy động vật ăn cỏ sạch sẽ hơn súc vật một chút. Ta muốn nói thật ra mùi vị cũng không có gì khác nhau cả, chỉ là ai bảo người ta có tiếng chứ?
Lấy được câu trả lời hài lòng, Tô Dung nhanh chóng ăn hết thịt bò bít tết thơm ngon, sau đó chào tạm biệt Hổ cả: "Tôi ăn xong rồi Hổ ca, vậy tôi đi về trước đây."
Bởi vì men rượu, Hổ ca đã say cũng không có suy nghĩ nhiều, tùy ý phất tay với cô, sau đó tự mình nằm bò trên bàn.
Tô Dung rời đi rất nhanh, gọi đám người Tạ Kha Kha đến. Bây giờ cách giờ học buổi chiều còn 10 phút, cô phải nhanh chóng nói chuyện này ra.
"... Tóm lại chính là như thế." Sau khi kể lại nội dung cuộc nói chuyện giữa mình với Hổ cả, Tô Dung bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi cần phải nhanh chóng đi ra khỏi chỗ này, sau này có thể trong thời gian ngắn chúng ta không gặp nhau được."
"Tại sao có thể như vậy?" Nghe xong lời của Tô Dung, Điền Khinh Khinh kinh ngạc, sau đó lại lo lắng hỏi: "Nhưng cậu chạy trốn như thế nào?"
Tạ Kha Kha nhận nhiệm vụ tìm phương pháp trốn đi cũng tham gia thảo luận: "Mới vừa rồi tôi đã đi tìm, bên trong viện này trừ cửa chính mà chúng ta tiến vào thì hình như không có cửa nào khác cả. Nhưng cửa chính đã hoàn toàn đóng kín, chỉ khi lúc người mới đến mới mở cửa."
"Các cậu không cần lo lắng chuyện này." Tô Dung nói với bọn họ: "Tôi đã tìm được cách chạy trốn. Tôi còn chưa báo lên, lúc nghỉ đông tôi lại tiến vào quái đàm quy tắc, được khen thưởng tăng tốc độ và lực lượng. Cho nên tôi định trực tiếp từ bên kia sườn núi xông ra."
Ba người: "???"
Trong nhất thời bọn họ cũng không biết kinh ngạc với chuyện cuối cùng Tô Dung lại vào quái đàm quy tắc hay kinh ngạc phương thức chạy trốn ly kỳ của cô.
Tô Dung nháy mắt mấy cái với bọn họ: "Không cần lo lắng, tôi đã thử rồi, dưới sự gia trì đầy đủ của tốc độ và lực lượng, loại hành động này cũng không phải rất khó."
Dĩ nhiên là cô không có nói thật, trên thực tế cô muốn dùng chính là [Thuật đổi vị trí trong nước]. Mà lúc trước ở trong quái đàm Điền Khinh Khinh đã nhìn thấy năng lực này ở chỗ "Cà Phê", cho nên cô tuyệt đối không thể bại lộ được. Hiện tại bịa ra cái này có quỷ mới biết là thật hay giả, dù sao cũng sẽ không có người nào đi kiểm tra.
Cũng may ba người này cũng không hỏi nhiều, nói đến cũng kỳ lạ, nhất là Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha, luôn có sự tin tưởng kỳ quái với Tô Dung, thật sự giống như cô làm gì cũng là chuyện đương nhiên.
Còn về Liễu Đình Nhã, cô ấy quen biết Tô Dung một đoạn thời gian, cũng chưa thấy có việc gì có thể làm khó được cô. Trên thực tế ở trong mắt cô ấy, người có thể sắp xếp được chuyện học chuyên ngành chính và chuyện xã đoàn quái đàm ở đại học Q đều không phải là người đơn giản, cho nên cô ấy cũng rất có lòng tin.
Tô Dung suy nghĩ một chút, lại dặn dò: "Tiếp theo các cậu chỉ cần đi tìm thử rốt cuộc ngày thứ tư sẽ xảy ra chuyện gì, sau đó ngăn cản chuyện đó xảy ra. Không nên bị tẩy não, sau khi bị tẩy não, quốc gia cũng không nhất định có thể để cho các người trở thành bình thường được."
Nói đến vấn đề này, Liễu Đình Nhã lại đau khổ nói: "Nhưng nếu như chúng tôi ngăn cản sự kiện tẩy não ngày thứ tư, nhất định đám người Hổ ca sẽ sắp xếp vào ngày thứ năm, chúng ta cứ ngăn cản, hắn ta khẳng định cũng sẽ sắp xếp chuyện này, cho đến khi tẩy não chúng ta thành công."
Lời này của cô ấy thành công làm cho sắc mặt của Điền Khinh Khinh và Tạ Kha Kha trở nên trắng bệch, Tạ Kha Kha thảm thiết nói: "Vậy chẳng phải sẽ xong đời sao? Nhiều thì chúng ta sẽ vì chuyện này mà mệt chết, nặng thì sẽ bị Hổ ca giết mất."
"Sẽ không đâu." Tô Dung lắc đầu, thái độ cực kỳ tỉnh táo: "Ngày hôm qua Bao tiểu thư đã tiết lộ, chúng ta là nhóm hàng đã sớm được đặt trước. Ai cũng biết trại thuần hóa này là năm ngày sẽ cho ra một nhóm người bị thuần hóa mới, như vậy những ông chủ đặt trước mua chúng ta khẳng định đều là năm ngày sau lấy được hàng mua."
Cô mỉm cười nói: "Cho nên không muốn làm hư chuyện làm ăn của mình, chỉ cần các cậu không biểu hiện quá mức rõ ràng, năm ngày sau mặc kệ các cậu có bị tẩy não hay không, Hổ cả cũng sẽ giao các cậu cho ông chủ mới."
Nghe vậy, ba người không nhịn được bội phục nhìn Tô Dung. Bọn họ hoàn toàn không nhớ rõ những chi tiết nhỏ này, coi như có nhớ cũng không nghĩ sâu như vậy. Nhưng Tô Dung thì lại có thể thông qua những chi tiết mà bọn họ coi thường đoán được thứ quan trọng hơn, Liễu Đình Nhã nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân theo bản năng cố ấy tin tưởng Tô Dung có thể làm được mọi chuyện đi.