Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 250

Chương 250 -
Chương 250 -

Mắt thấy thời gian sắp đến giờ học buổi chiều, Tô Dung phất tay một cái: "Các cậu đi học đi, tôi phải đi rồi. Ngày mai... Hoặc có lẽ là tối này Hổ ca sẽ nổi trận lôi đình, các cậu cẩn thận một chút, nhất định không nên tiết lộ chuyện chúng ta quen biết nhau."

Trước đó bọn họ tập họp trao đổi đều là cố gắng tránh camera, coi như Hổ ca muốn điều tra cũng không điều tra được.

"Đúng rồi, Đình Nhã." Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Tô Dung nhắc nhở Liễu Đình Nhã: "Sau khi tôi đi, phòng ngủ của chúng ta nhất định sẽ bị Hổ ca tra hỏi, trước tiên cậu nhắc nhở bọn họ, nhất trí xây dựng hình tượng chó săn nịnh nọt cho tôi, lộ ra dáng vẻ bài xích tôi."

Nhìn qua mấy người bạn cùng phòng đều là người bình thường, chắc sẽ không tùy tiện bán đứng cô. Hơn nữa vốn dĩ bọn họ cũng không biết hướng đi của cô, vì để tránh bị trừng phạt, đại khái sẽ làm theo lời của Liễu Đình Nhã.

"Tôi biết rồi, cậu ở bên ngoài tuyệt đối cẩn thận." Liễu Đình Nhã lo lắng nói.

Tạm biệt ba người, Tô Dung đi tới gần cái máng ăn, bên cạnh chỗ này có đặt một chậu nước uống, vừa khéo để cho cô thi triển kỹ năng.

[Thuật đổi vị trí trong nước] phát động!]

Cuối cùng Tô Dung cũng có thể rời khỏi đại viện làm cho cô mệt mỏi hai ngày rồi.

Sau khi di chuyển ngắn ngủi, Tô Dung xuất hiện trên mặt hồ. Cô nhanh chóng bước về phía trước một bước, thành công đặt chân lên bờ.

Chỗ này là nơi xe buýt của Hổ ca đi qua, Tô Dung chính là nhớ cái hồ này, cho nên mới có thể dựa vào [Thuật đổi vị trí trong nước] đến vị trí xa như vậy.

Tô Dung liếc nhìn xung quanh một vòng, mặc dù chỗ này hoang vu, nhưng địa hình là vùng đất bằng phẳng, từ chỗ này có thể thấy được thành phố phía xa rất rõ ràng. Đổi câu nói, chính là chỗ này không có bất kỳ chỗ ẩn núp. Một khi có động vật đi qua, tất nhiên cô sẽ bị bắt trở về.

Hơn nữa trừ cái này ra, chỗ này cũng không có thực vật gì, cũng không có súc vật có thể ăn. Thậm chí nguồn nước duy nhất cũng không được tính là sạch sẽ.

Hai thứ này trực tiếp cắt đứt tính toán núp ở bên ngoài chờ quốc gia đến cứu của Tô Dung.

Vẫn phải trở về trung tâm thành phố.

Nhưng vấn đề đã đến, ngày hôm qua trong lúc học tập, người đầu chim ưng giảng bài đã nói rõ ràng với bọn họ. Ở trong thành phố động vật này, tất cả nhân loại đi vào đều là bị động vật mang vào.

Mà loài người do động vật mang vào đều sẽ trở thành nô lệ, vì để quản lý nô lệ tốt hơn, phòng ngừa có người chạy trốn, cho nên tất cả nô lệ đều được lập danh sách.

Hiện tại cô đã chạy trốn, nếu lấy khuôn mặt thật về nhất định sẽ bị bắt lại. Coi như dùng mặt nạ che lại gương mặt, những động vật ở thành phố động vật cũng không tin tưởng lại có loài người có thể hoạt động tự do mà không do chủ nhân dắt đi, vẫn sẽ bắt cô lại.

Trừ phi cô có thể ngụy trang thành động vật.

Đột nhiên đôi mắt của Tô Dung sáng, từ trong [ví sinh tiền] lấy ra mặt nạ ảo thuật Bạch Liễm tặng, mặt nạ ảo thuật có thể thay đổi quần áo và thân hình.

Tô Dũng cởi áo khoác dài màu xanh da trời của mình ra, sau đó mang mặt nạ lên, biến áo len bên trong thành quần áo dê núi.

Sau đó mặc áo khoác dài vào.

Nhìn từ bên ngoài, cô giống như một người có đầu dê núi đeo mặc nạ chỉ mặc một cái áo khoác dài. Mặc kệ là nhìn từ móng hay là nhìn bên trong, cũng không nhìn ra được thật giả.

Làm xong ngụy trang, Tô Dung nở một nụ cười thỏa mãn dưới lớp mặt nạ. Cô chậm rãi đi vào trong thành phố, thành phố này cũng không có chuyện kiểm tra an ninh gì đó, nhìn ra được thành phố động vật rất yên tâm, sẽ không có người ngoài đi vào.

Mặc dù bởi vì mang mặt nạ bị rất nhiều người nhìn chăm chú, nhưng cũng không có người nào nghi ngờ thân phận của Tô Dung. Dù sao móng dê mà cô lộ ra ngoài cũng có thể chứng minh thân phận. Còn về chuyện mang mặt nạ, có thể là mặt bị thương gì đó, cũng không có ai muốn xen vào chuyện của người khác.

Sau khi thành công lăn lộn đi vào, Tô Dung liếc nhìn ví tiền của mình. Từ lần trước ví tiền trống trơn đến bây giờ đã qua khoảng 4 tháng, cô cũng tích được 400 tệ quái đàm.

Số lượng này không ít, ít nhất đủ cho cô thoải mái ở chỗ này rất nhiều ngày.

Cô liếc nhìn thời gian, đã là xế chiều. Bởi vì đeo mặt nạ, cô cũng không ăn cơm ở bên ngoài. Cho nên nhiệm vụ quan trọng trước mắt của Tô Dung chính là tìm chỗ ở.

Chỗ ở này tốt nhất không để cho người địa phương chú ý, hơn nữa cũng không thể có người biết cô đi vào chỗ này. Dù sao sau đó Tô Dung muốn làm một chuyện lớn, nếu như bị người phát hiện ra hành tung, vậy coi như lộ rồi.

Lấy thân phận người dê núi, tốn hơn nửa ngày đi dạo nửa thành phố động vật, cũng là do tốc độ của cô đủ nhanh, nếu không cũng không đi dạo được nhiều nơi như vậy. Cho đến 5 giờ chiều, Tô Dung mới tìm được chỗ ở đáng tin.

Đây là một tòa lầu nhà cũ nát chưa xây dựng xong nằm ở biên giới thành phố động vật, nhìn qua có chút năm tháng, chắc là bởi vì nguyên nhân gì đó mà đột nhiên không xây dựng xong, ở biên giới nên cũng không ảnh hưởng gì đến những dân địa phương khác, tất nhiên không có người lãng phí tiền tháo bỏ chỗ này.

Cô đặc biệt dạo một vòng ở biên giới, nếu không cũng không phát hiện được chỗ này.

Chui vào từ cửa sổ của lầu chưa xây xong, Tô Dung ngồi trên một cái chiếu, lại lấy cơm hộp mua được ở quán cơm bên ngoài bằng tiền quái đàm, nhanh chóng ăn no. Hôm nay tiêu hao quá nhiều sức lực, mặc dù mùi vị của thức ăn bình thường, nhưng cô ăn vẫn rất ngon miệng, hơn nữa từ tận đáy lòng còn cảm ơn Hổ ca đã cho cô một bữa cơm trưa đầy dinh dưỡng.

Bình Luận (0)
Comment