Nhưng Tô Dung lại không hốt hoảng, trước tiên mua cho mình hai cái trứng luộc ở quán trứng gà làm bữa sáng, sau khi ăn xong thì dùng 100 tệ quái đàm mua nhiều túi thức ăn nhanh có thể giữ lâu chuyển về trong lầu chưa xây xong.
Làm xong tất cả những chuyện này, cô mới đi đến đài truyền hình lớn nhất trong thành phố động vật.
Bởi vì đây là kiến trúc mang tính tượng trưng của thành phố động vật, cho nên lúc người đầu mèo giảng bài cho bọn họ có nhắc đến. Nơi này trực tiếp ăn thông với máy truyền hình, trạm radio ở các nơi của thành phố động vật. Nếu có thể có một công việc ổn định ở chỗ này, có thể nói là một bước lên mây.
Dĩ nhiên, Tô Dung tới đây không phải là vì để tìm việc.
Cô là đến khuấy động gió tanh mưa máu, vạch trần mặt mũi thực của "thế lực ác độc" trong thành phố động vật.
Đến trước cửa đài truyền hình, bảo vệ đầu chó trực tiếp ngăn cản cô lại: "Xin hỏi cô có hẹn trước hay không? Không hẹn trước thì không thể tùy ý đi vào được."
Dĩ nhiên Tô Dung không có hẹn trước, cô ngay cả điện thoại cũng không có thì hẹn trước cái gì?
Nhưng cô có tiền, tiền có thể sai khiến được ma quỷ.
Tô Dung cầm 100 tệ quái đàm trong tay, khóc khóc kể lể nói: "Ngày hôm qua con gái của tôi chạy ra ngoài, tới hôm nay còn chưa trở về. Tôi sợ con bé xảy ra chuyện, nghĩ đến chỗ đài truyền hình phát thông tin tìm người."
Cô vừa nói vừa đưa tiền ra: "Đây là tiền đặt cược, chờ tôi phát xong tin tìm người sẽ cho thêm một ngàn tệ quái đàm, anh coi có được không?"
Dĩ nhiên cô không có 1000 tệ quái đàm, nhưng dù sao sau khi phát xong radio, cô sẽ dùng [Thuật đổi vị trí trong nước] chạy trốn, ai còn ở lại trả số tiền này chứ.
Ở thành phố động vật 100 tệ quái đàm cũng không phải là số tiền nhỏ, huống chi đây chỉ là tiền đặt cọc, chỉ cần phát một tin radio tìm người, là có thể kiếm được 1000 tệ quái đàm.
Cho dù bảo vệ cũng không dám tùy tiện từ chối Tô Dung, lập tức thay đổi thái độ cung kính nói: "Làm phiền ngài chờ một lát trước, tôi đi báo cáo với lãnh đạo của mình một chút."
Hắn ta nói xong nhanh chóng phái một bảo vệ khác đi tìm lãnh đạo, còn mình thì đi lấy một cái ghế khác cho Tô Dung, lại rót nước nóng. Tô Dung thật sự vô cùng bình tĩnh, ung dung tiếp nhận loại phục vụ này.
Chẳng được bao lâu, một người đầu khỉ mặc âu phục đi ra. Lúc ông ta nhìn 100 tệ quái đàm Tô Dung tiện tay đặt ở trên bàn, nụ cười trên mặt trở nên tươi hơn: "Xin chào vị nữ sĩ này, tôi là giám đốc của đài truyền hình, có gì có thể phục vụ ngài?"
Tô Dung đứng lên, cô làm ra vẻ khổ sở, nói: "Tôi họ Dương, gọi tôi là cô Dương là được. Ngày hôm qua con gái tôi bởi vì tức giận với tôi mà chạy ra ngoài, hôm nay còn chưa trở về. Tôi khóc một đêm, bây giờ khuôn mặt trở nên rất khó coi, cho nên mang theo mặt nạ, ông không ngại chứ?"
"Dĩ nhiên không ngại." Giám đốc đầu khỉ vội vàng nói, ai sẽ để ý mặt kim chủ biến thành dạng gì chứ?
"Tôi hy vọng đại truyền hình có thể phát đoạn thu âm mà tôi đã chuẩn bị, để cho con gái tôi biết tôi đang tìm con bé. Dĩ nhiên ông yên tâm, tiền sẽ không thiếu." Cô vừa nói vừa đưa 100 tệ quái đàm kia cho đối phương.
Không bỏ được nhỏ không lấy được cái lớn, cô vẫn có thể chịu được tổn thất 100 tệ .
Giám đốc đầu khỉ nhận lấy tiền càng cung kính hơn: "Dĩ nhiên không thành vấn đề, tôi nghĩ sau khi con gái ngài nghe được radio nhất định sẽ hiểu được tấm lòng làm mẹ của ngài, ngoan ngoãn trở về nhà."
“Haizz, hy vọng là vậy." Tô Dung thở dài, đi theo giám đốc đầu khỉ vào trong.
Đến trước phòng radio, giám đốc đầu khỉ hỏi: "1100 tệ quái đàm, có thể phát được 10 phút radio, ngài thấy thế nào?
Thật ra thì thời gian phát có thể nhiều hơn, dù sao khoảng thời gian này cũng không có thông tin gì cần thông báo qua radio cả. Nhưng là một thương nhân, giám đốc đầu khỉ nghĩ, nếu vị nữ sĩ dê núi này có thể tùy ý cầm ra 1000 tệ quái đàm, khẳng định cũng không ngại tiêu nhiều tiền hơn. Nếu như cô cảm thấy 10 phút không đủ, vậy thì thêm tiền là được.
Nhưng Tô Dung cũng chỉ gật đầu, rồi nói: "Có thể, sau khi các người điều chỉnh giúp tôi, tôi hy vọng các người có thể rời đi trước, để tôi một mình ở lại trong phòng radio. Bởi vì nghe được đoạn thu âm kia tôi có thể sẽ xúc cảnh sinh tình mà khóc, tôi không hy vọng có người nào nhìn thấy bộ dạng này của mình."
Người có tiền tương đối chú trọng mặt mũi, nể mặt 1000 tệ quái đàm, giám đốc đầu khỉ hào phóng đồng ý. Ở trong mắt ông ta cũng chỉ là chuyện của 10 phút, hơn nữa cũng không cần lo lắng Tô Dung trốn không trả nợ, sao không trước tiên làm hài lòng kim chủ chứ?
Sau khi đi vào phòng radio, Tô Dung lấy bút ghi âm, chỉ huy đối phương tải xuống hai đoạn ghi âm trên máy tính kết nối với bút ghi âm, cộng lại tám phút, không vượt qua thời gian.
"Tôi đã điều chỉnh xong thứ tự phát, cô chỉ cần bấm nút phát ra được." Thiếu nữ đầu thỏ phụ trách phòng radio nói cho Tô Dung biết, bởi vì Tô Dung yêu cầu mình tự phát, cho nên cô ấy nói cách làm thế nào cho Tô Dung biết.
Tô Dung gật đầu, vì lý do an toàn lại hỏi một câu: "Radio này của các người là ở chỗ nào trong thành phố động vật cũng có thể nghe thấy đúng không?"
"Tất nhiên!" Thiếu nữ đầu thỏ kiêu ngạo gật đầu, sau đó lại nghi ngờ hỏi: "Đây không phải là chuyện người cả thành phố đều biết sao? Sao cô giống như người mới đến vậy?"
Tô Dung nghe vậy thì hoảng sợ trong lòng, hình như đã bị lộ gì đó, nhưng mặt ngoài cô vẫn bình tĩnh giải thích: "Dù sao lúc trước tôi cũng không có phát thông tin tìm người như thế này, lỡ như các người lừa tôi thì sao?"
Sợ đắc tội với quý nhân, giám đốc đầu khỉ vội vàng mắng: “Cô gái nhỏ nhà cô sao không hiểu chuyện nữ như, cô Dương đây còn cần đến lượt cô nghi ngờ sao?"