Thiếu nữ đầu thỏ cũng sợ mình đắc tội với người ta, vội vàng xin lỗi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Giám đốc đầu khỉ cũng mang theo những người khác đi ra khỏi phòng radio, thuận tiện lấy lòng nói: "Ngài bình phục lại cảm xúc rồi mở cửa cũng được, chúng tôi ở bên ngoài chờ ngài."
Mắt thấy cửa từ bên ngoài đóng lại, Tô Dung lập tức đi tới khóa cửa, sau đó dùng sức toàn thân chuyển một cái tủ đến chặn cửa lại, lại mở nắp chai nước rải xuống đất, lúc này mới bắt đầu phát radio.
"... Động vật ăn cỏ! Ha ha! Bọn họ không bằng chúng ta nha! Nói thật cho cô đi, mùi vị của những động vật ăn cỏ kia, không khác gì với thịt súc vật mà chúng tôi ăn..."
Giọng nói của Hổ ca vang khắp thành phố động vật, để cho mọi người đang làm việc cũng không khỏi dừng lại động tác trong tay.
Sau khi nghe được mấy câu, bọn họ không nhịn được mà thay đổi sắc mặt. Một nhóm người thì sắc mặt trở nên ảm đạm, mà một nhóm người khác dần dần trở nên phẫn nộ.
Bên ngoài phòng radio, vốn dĩ mọi người đang vui vẻ vì sắp kiếm được một món tiền lớn, nhưng sau khi tỉ mỉ nghe "tin tìm người" của Tô Dung xong, không nhịn được ngay ngẩn.
Đây là tin tìm người gì chứ? Rõ ràng đây chính là bùa đòi mạng!
Nhất thời bọn họ lập tức đi đến đập cửa điên cuồng, đè chốt tay nắm cửa, muốn mở cửa ra: "Cô Dương! Cô mở cửa nhanh đi! Cô đang phát cái gì vậy? Cô không muốn sống nhưng chúng tôi muốn sống!"
Mà vào lúc này Tô Dung đã sớm dùng [Thuật đổi vị trí trong nước] trở lại bên trong lầu chưa xây dựng xong của mình, tất nhiên sẽ không mở cửa cho bọn họ.
Mắt thấy người bên trong sống chết không mở cửa, giám đốc đầu khỉ giận dữ quay đầu hét về phía sau: "Đi! Đi nhanh lấy chìa khóa cho tôi!"
"Chìa khóa ở chỗ Tiểu Thố." Người đầu chó run rẩy trả lời, Mà Tiếu Thố đã bị bọn họ đuổi đi rồi.
"Vậy thì đi tìm cô ta nhanh đi!" Giám đốc đầu khỉ thở hổn hển nói, ông ta ý thức được mình đã rơi vào bẫy rồi,
"... Ta phải nói thật ra mùi vị không khác gì nhau cả, chỉ là ai bảo người ta có tiếng chứ?" Trong radio, lời của Hổ ca đã được phát đến cuối cùng.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, đoạn ghi âm thứ hai thuận thế được phát ra, là giọng nói mà Tô Dung cố ý đè thấp, nói ngọng truyền ra. Giống như là đang phụ họa lại lời vừa rồi của Hổ ca: "Đúng vậy, nếu tôi là động vật ăn cỏ cũng biết hoàn toàn không đánh thắng được động vật ăn thịt, bọn họ trời sinh đã không chiếm được ưu thế. Coi như bọn họ tìm viện trợ bên ngoài cũng vô ích, ai sẽ giúp bọn họ chứ."
Tô Dung còn nhấn vào nút lặp lại, sau khi cô nói xong câu kia, lại biến thành phần đầu đoạn ghi âm của Hổ ca: "Động vật ăn cỏ? Ha ha! Bọn họ thật không bằng..."
Rốt cuộc Tiếu Thổ cũng được tìm về. Cô ấy hốt hoảng móc chìa khóa ra mở cửa. Nhưng trong lòng đã xuất hiện vô số bất mãn. Tất nhiên cô ấy nghe được đối thoại phát ra ở radio.
Nhất là câu kia "Nói thật với cô đi, ta cũng không tin không có động vật ăn thịt nào chưa từng ăn thịt của động vật ăn cỏ!" Thật sự đã hủy hết tam quan của cô ấy.
Suy nghĩ một chút, đồng nghiệp từng trò chuyện vui vẻ với bạn, thật ra là người rất có thể đã ăn thịt người thân bạn, đây là một chuyện đáng sợ như thế nào chứ?
Nhưng trước mắt cô ấy không trắng trợn biểu đạt tức giận của mình, cho nên chỉ có thể chậm lại động tác. Hy vọng sẽ có nhiều người nghe được rađiô này.
Thấy tốc độ của cô ấy quá chậm, giám đốc đầu khỉ không nhìn được mà cướp chìa khóa, nhanh chóng mở cửa ra. Nhưng cửa bị ngăn chặn, nhất thời không có cách nào mở được. Mấy người bọn họ cùng nhau dùng sức, cuối cùng cũng đẩy cửa ra được một khoảng cách.
Giám đốc đầu khỉ không kịp chờ đã mở miệng uy hiếp: "Cô Dương, cô đã bị chúng tôi...."
Ông ta còn chưa nói xong, đã lập tức phát hiện bên trong phòng không có một bóng người nào, động vật được gọi là cô Dương đi đâu rồi?
Sắc mặt của ông ta trở nên tái xanh, tức giận vô cùng; "Người đâu?"
Mà lúc này, bởi vì radio của Tô Dung, toàn bộ thành phố động vật đều chìm vào yên lặng không có cách nào diễn tả được.
Không cần nói đến động vật ăn cỏ, trong lòng động vật ăn thịt cũng đã không nhịn được dâng lên sự sợ hãi vô tận.
Đúng là bọn họ đã ăn thịt động vật ăn cỏ, dù sao những động vật ăn cỏ đó thơm như vậy, mùi vị sạch sẽ hơn súc vật, dĩ nhiên bọn họ muốn nếm thử.
Nhưng có một số việc làm trong bóng tối thì không sao, nhưng nếu để nó lộ ra ngoài ánh sáng, đó là chuyện tuyệt đối không được.
Mà bây giờ, chuyện có thể nói là tội ác tày trời này bị lộ ra ngoài ánh sáng, để cho ai cũng biết được, hòa bình từ trước đến nay của thành phố động vật sắp bị phá vỡ rồi.
Nếu như chuyện này đã bị truyền ra đến mức này rồi mà động vật ăn cỏ còn không phản kháng, như vậy chờ đợi bọn họ chính là địa vị ngày càng xuống thấp.
Trong biệt thự, Chu tiên sinh nhíu mày thật chặt, trên mặt là sự tức giận rất dễ thấy. Hắn là động vật ăn cỏ có nhiều tiền, địa vị lại đủ cao trong thành phố, tất nhiên mơ hồ biết được chân tướng, nhưng biết thì biết, chỉ cần không tổn thương đến lợi ích của mình, hắn cũng lười làm cái gì.
Nhưng bây giờ nếu như hắn còn không lên tiếng, vậy trong tương lai lợi ích của hắn sẽ bị tổn thương. Không có nhân viên nào muốn làm việc ở một công ty không thể bảo vệ được động vật ăn cỏ, những kẻ thù của hắn cũng sẽ dùng cái này để chọc gậy bánh xe, nhân cơ hội này làm lớn chuyện một lần, phái động vật ăn thịt đến ăn hắn.
Cho nên hắn phải đứng ra phản kháng!
Nhưng giống với Hổ ca nói, phần lớn võ lực của động vật ăn cỏ trời sinh không bằng động vật ăn thịt. Nếu quả thật muốn phản kháng, sau này rất có thể những động vật ăn cỏ như bọn họ sẽ bị những động vật ăn thịt kia hợp tác trấn áp, địa vị sẽ hạ xuống lần nữa.