Đây tuyệt đối là chuyện mà Chu tiên sinh không thể chấp nhận được, nếu như vậy, còn không bằng hắn duy trì hiện trạng này!
Nhưng tiếp đó, lời của Tô Dung phát từ radio đã cho hắn không ít linh cảm.
Tìm giúp đỡ bên ngoài...
Đúng vậy! Tại sao không tìm giúp đỡ bên ngoài chứ?
Đừng thấy ở thành phố động vật, địa vị của loài người vô cùng thấp, nhưng trên thực tế Chu tiên sinh rất rõ ràng, loài người hoặc là nói loài người ở thế giới bên ngoài không hề ngu ngốc, thậm chí có lịch sử phát triển lâu đời, khoa học kỹ thuật của bọn họ còn phát triển hơn nữa. Đây cũng là lý do thành phố động vật cực kỳ bài xích loài người đi vào, bọn họ sợ thăng bằng trong thành sẽ bị phá vỡ.
Nếu như tiếp tục duy trì hiện trạng này, chờ thêm mấy chục năm nữa, địa vị của động vật ăn cỏ sẽ giống như súc vật vậy.
Nếu như vậy, còn không bằng hắn trực tiếp tiến cử phe thứ ba đánh vỡ thăng bằng, có lẽ còn có thể tranh thủ được một vị trí.
Nghĩ đến chỗ này, đôi mắt của Chu tiên sinh dần trở nên kiên định lên.
"... Cái đó, là thu âm của Tô Dung sao?" Trong trại thuần hóa, Liễu Đình Nhã không dám tin hỏi.
Lúc ấy bọn họ chỉ nghe Tô Dung kể khái quát lại nội dung nói chuyện của mình với Hổ ca, nhưng cũng không biết nội dung cụ thể, cũng không biết cô ghi âm.
"Là Tô Dung!" Tạ Kha Kha lập tức trả lời: "Giọng nói này chính là Tô Dung!"
Mặc dù giọng nói trong thu âm đã hơi khác, còn mơ hồ không rõ, hoàn toàn không giống với giọng gốc của Tô Dung, nhưng Tạ Kha Kha vẫn có thể nhận ra được.
Điền Khinh Khinh cũng nhận ra: "Đây tuyệt đối là Tô Dung, cậu ấy có thói quen ghi âm trước khi nói chuyện với người lạ."
Cả hai người đều nhận định đây là Tô Dung, tất nhiên Liễu Đình Nhã cũng không nghi ngờ nữa. Trên mặt của cô ấy đầy vẻ kinh ngạc: "Sao Tô Dung có thể làm được chứ? Lúc này chỉ mới qua một ngày thôi!"
Đúng vậy, mới chạy trốn được một ngày, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng Tô Dung còn đang khó khăn chạy trốn, kết quả người ta trực tiếp làm một trận lớn.
Nói thật, cô ấy có một loại cảm giác bọn họ còn đang nghiên cứu tác dụng của xe đạp, đối phương đã bắt đầu chế tạo tên lửa rồi.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Liễu Đình Nhã hỏi, cô ấy có cảm giác cục diện đã hoàn toàn không bị khống chế, mặc dù lúc trước cũng không có bị cô ấy khống chế.
"Làm gì sao." Tạ Kha Kha sờ cằm nói: "Ngồi chờ chết!"
"Đồng quan điểm." Điền Khinh Khinh ở bên cạnh cũng đồng ý gật đầu.
Liễu Đình Nhã hơi co giật khóe miệng, sau khi người đáng tin duy nhất trong đội ngũ rời đi, những người còn lại bắt đầu làm biếng rồi?
Chẳng qua bây giờ ngồi chờ chết đúng là một lựa chọn tốt, dù sao lửa cũng không đốt đến đầu bọn họ.
Ngày đó sau khi Tô Dung rời đi đúng là Hổ ca đã nổi giận đùng đùng, nhưng sau khi phát hiện người từng tiếp xúc với Tô Dung đều ghét cô, trái lại đã không còn tức giận nhiều nữa.
Sau đó Hổ ca cũng không xuất hiện, đoán chứng là nghĩ cách bắt đứt Tô Dung.
Hiện tại xảy ra chuyện này, hiển nhiên Hổ ca càng không có cơ hội xuất hiện. Nếu như Liễu Đình Nhã suy đoán không sai, lần này sợ rằng Hổ ca sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Công khai nói mình ăn thịt động vật ăn cỏ, cái này giống với chuyện người da trắng công khai nói người da đen đê tiện gì đó? Ở bất kỳ xã hội nào, đều có quy tắc cần phải duy trì, ai dám là người đầu tiên phá vỡ quy tắc cơ sở nhất, vậy người đó chính là người chết nhanh nhất.
Cô ấy đoán không sai, lúc này Hổ ca đã bị bắt, lúc nào cũng có thể dùng tính mạng của hắn ra đề bình ổn lại lửa giận của quần chúng.
"Cháu thật sự biết lỗi rồi, van cầu ngài, nhanh cứu cháu đi!" Địa lao trong bóng tối, Hổ ca tràn đầy vết thương dập đầu với một con hổ, khổ sở cầu xin: "Cậu họ, ngài không thể vứt bỏ cháu được!"
"Không thể? Ta có gì không thể chứ?" Người đầu hổ cười lạnh một tiếng, một cước đá văng Hổ ca ra: "Mày biết câu nói kia của mày đã mang lại ảnh hưởng như thế nào cho thành phố động vật không? Bây giờ trái lại tốt rồi, mọi người chúng ta đều phải chùi đích cho mày!"
Tất nhiên Hổ ca biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, nếu không hắn ta cũng sẽ không vào lúc tỉnh rượu lập tức huy động toàn bộ thế lực đi bắt nhân loại kia: "Là nhân loại kia! Là nhân loại đó đáng chết! Cô ta cố y chuốc say thăm dò cháu, cô ta là muốn phá hủy thành phố động vật của chúng ta!"
"Là ả ép mày muốn rượu sao? Quy tắc đều nghiêng về chúng ta như vậy, may vẫn còn bị một nhân loại lừa vào bẫy, thật là phế vật!" Cậu họ đầu hổ không chút lưu tình mắng chửi.
Tất nhiên ông ta cũng hận Tô Dung thấu xương, nhưng bây giờ không bắt được Tô Dung, nhất định phải để cho một người gánh tội. Mà họa là từ trong miệng Hổ ca mà ra, đây chính là một người gánh tội tốt nhất. Trên thực tế đây cũng là chuyện xấu do hắn ta gây ra.
Mắt thấy cậu họ đầu hổ còn chưa nguôi giận, Hổ ca cũng không dám nói gì thêm, chỉ là cẩn thận hỏi: "Cậu họ, cháu... Cháu còn có thể sống không?"
Nghe vậy, cậu họ cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt Hổ ca lập tức hiểu, vẻ mặt của hắn ta trở nên đờ đẫn, như rơi vào hầm băng.
Khác với đàm người nóng nảy sốt ruột này, Tô Dung ở trong lầu chưa xây xong vô cùng thoải mái. Ngày đó cô đã mua đủ thức ăn cho mười mấy ngày, trong thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, từ hôm qua sau khi chuyện kia xảy ra, hiển nhiên người đi trên đường đã ít đi. Nhất là động vật ăn cỏ, gần như không nhìn thấy ai,
Nhưng chỉ là xế chiều hôm đó, có một đám động vật ăn cỏ bắt đầu tiến hành biểu tình. Người dẫn đầu là một người đâu dê giơ cao tấm bảng, trên bảng màu trắng có một chữ viết màu đỏ tươi --- " Động vật ăn thịt phải chuộc tội với chúng tôi!!”