Người chết đầu tiên là Lý Chí với 99 điểm, sau đó là cô gái tóc ngắn có 97 điểm, cuối cùng là hai người bọn họ có 95 điểm.
Tổng hợp lại như vậy, thì quy luật này liền rất chính xác, người có điểm số dưới 100 sẽ lần lượt đi tìm chết theo thứ tự.
Còn người có điểm số trên 100 thì sao? Hai người chết lúc trước đều có số điểm rất cao.
Hiện tại tất cả điều tra viên đều có số điểm từ 100 trở lên, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không bị giảm xuống, nếu hôm nay còn có người chết, có lẽ cô có thể phỏng đoán quy luật bên trong đó.
Tất nhiên những người khác cũng không nén nổi kinh ngạc, chưa tính đến việc bà Hoa có thể sống sót dưới tình huống này, Tô Dung luôn có biểu hiện không quá thông minh vậy mà cũng có thể sống sót, việc này thật sự rất thần kỳ. Đặc biệt là xem tình huống vừa rồi, rõ ràng là Tô Dung phản ứng lại trước, sau đó mới là bà Hoa.
Mũ đỏ thử dò hỏi: “Hoa Hoa, khi cô cảm thấy có người ở phía sau lưng cô, cô đã suy nghĩ điều gì?”
“Quy tắc đã nói khách hàng sẽ không xuất hiện, tôi biết người phía sau chắc chắn là giả.” Tô Dung bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, như thể cô chưa từng hoài nghi tính chân thật của những quy tắc này.
Thấy cô như vậy, mọi người chỉ có thể thầm than một tiếng người ngốc có phúc của người ngốc.
Đến 4 giờ rưỡi khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm của Tô Dung đã biết thành 106.
Trước mắt điểm số này chính là thấp nhất ở đây, nhưng cô hoàn toàn không cần lo lắng. Nếu cô suy đoán không sai, vậy người có điểm số càng cao thì càng dễ chết hơn, ngược lại cô sẽ tương đối an toàn.
Vốn dĩ hôm nay bà Hoa định nghiệm chứng việc rời khỏi vị trí làm việc quá mười phút sẽ bị trừ bao nhiêu điểm, nhưng điểm số hiện tại của bà ấy là 109, nếu bị trừ quá nhiều, điểm số nhỏ hơn 100 sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên vì suy xét đến sự an toàn, ngày mai thử nghiệm cũng không muộn.
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đã đến giờ tan làm. Người có điểm số cao nhất hôm nay là đồng đội của áo lông xám, thoạt nhìn anh ta vô cùng sợ hãi số điểm này, nhưng cũng không có cách nào khác, trừ phi anh ta lựa chọn rời khỏi vị trí làm việc quá mười phút để bị trừ bớt điểm, nếu không hoàn toàn không có cách nào áp điểm của anh ta xuống.
Nhưng khi biết anh ta là người có điểm cao nhất, chỉ còn lại năm phút thì đã đến thời gian tan làm. Cho dù anh ta quyết định ra ngoài vào lúc này, có lẽ cũng sẽ không bị trừ quá nhiều điểm.
Người có điểm gần với anh ta nhất chính là đồng đội của áo thun đen, hai người chết ngày hôm qua chính là hai người có điểm số cao nhất, cho nên cho dù anh ta có đi ra ngoài để bị trừ điểm, chỉ sợ cũng sẽ không có tác dụng gì.
Còn về phần đồng đội của áo thun đen, thật ra anh ta cũng muốn hạ điểm, nhưng người có điểm số gần với anh ta nhất chính là áo thun đen. Nhưng nếu anh ta đi ra ngoài, đối phương có thể không hiểu ý của anh ta sao? Chắc chắn cũng sẽ cùng nhau đi ra ngoài.
Đến lúc đó không ai chiếm được chỗ tốt, anh ta cũng không thể chạy thoát vận mệnh người đứng thứ hai của mình.
Nếu hôm nay có lẽ thật sự phải chết không thể nghi ngờ, thì tại sao anh ta phải để những người khác sống tốt chứ? Chỉ cần sau khi tan làm anh ta dính lấy những người khác, giao lưu với họ, anh ta có thể kéo một người chết cùng mình, sao lại không làm chứ? So với việc bản thân chỉ có thể chết cô đơn lẻ loi một mình, còn không bằng tìm một người bầu bạn trên đường đến hoàng tuyền!
Nghĩ như vậy, vẻ mặt của người này trở nên vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Áo thun đen nhìn thấu suy nghĩ của anh ta nên cảm thấy rất bất lực, đồng thời cũng có cảm giác sợ hãi. Anh ta nhìn ra chắc chắn đồng đội của mình đã bị ô nhiễm, nếu là lúc vừa bắt đầu, với tính cách bình thường của người này, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ đồng quy vu tận điên cuồng như vậy. Nếu cứ mặc kệ, nói không chừng cuối cùng người chết chính là mình.
Người đã bị ô nhiễm thì không thể khuyên nhủ, anh ta suy nghĩ một chút, dùng thái độ chân thành nói: “Thât ra tôi cảm thấy chỉ có người có điểm số cao nhất mới chết.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Đồng đội nghi hoặc hỏi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế tâm tình nóng nảy lắng nghe anh ta nói. Dù sao so với việc tìm một người cùng mình đồng quy vu tận, nếu có thể sống sót tất nhiên anh ta muốn tiếp tục sống.
Nói thật áo thun đen cũng không biết vì sao, anh ta nói vậy chỉ vì muốn khiến đối phương tạm thời bình tĩnh lại. Dù sao người sáng suốt đều có thể đoán ra, sở dĩ đồng đội của anh ta điên cuồng như vậy, vì người này sắp phải chết.
Cho nên dù là lý do thoát thác gì cũng không bằng nói với anh ta rằng “Có thể anh ta sẽ không chết”.
Nhưng còn vì sao lại như vậy, anh ta vẫn chưa kịp nghĩ ra. Dù sao những gì anh ta nói vốn dĩ là nói dối, tìm một lý do cho lời nói dối thật sự không dễ dàng chút nào. Nhưng hiện tại không thể để đồng đội phát hiện anh ta chỉ nói cho có lệ, nếu không muốn tiếp tục khuyên bảo sẽ rất khó khăn, nói không chừng còn kéo theo thù hận.
Trán áo thun đen chảy đầy mồ hôi, trong lòng nôn nóng, đột nhiên cao giọng nói: “Anh thử hỏi những người khác xem, có lẽ mọi người đều nghĩ ra……”
Vốn dĩ áo thun đen muốn ném cái nồi này cho người khác, xem thử những người khác có thể giải quyết vấn đề này hay không, thuận tiện tranh thủ cho bản thân chút thời gian để suy nghĩ.
Nhưng nói được một nửa, anh ta đột nhiên nhớ đến đây vẫn là một người có điểm số thấp hơn.
Nếu anh ta thật sự nói ra câu “Người có điểm cao nhất sẽ phải chết”, chỉ sợ vừa tan làm anh ta đã bị bắt đi chôn cùng tên có điểm số cao nhất kia.