Nuốt lại những lời định nói, áo thun đen nhìn mọi người xung quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người bà Hoa. Theo anh ta thấy bà Hoa chắc chắn vô cùng thông minh, hơn nữa vừa nhìn chính là loại người rất biết khuyên bảo người khác.
Anh ta kéo theo đồng đội nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Bà Hoa, các người cũng cảm thấy hôm nay chỉ có người có điểm cao nhất phải chết đúng không?”
Khi nói chuyện anh ta đưa lưng về phía đồng đội, dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ với bà Hoa.
Tô Dung ở bên cạnh cũng thấy được ánh mắt của anh ta, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết được tại sao lại như thế. Giống như những gì cô nghĩ ngày hôm qua, lòng người thật sự không chịu nổi sự khảo nghiệm. Một khi lâm vào tuyệt cảnh, có người sẽ trực tiếp hóa thân ma quỷ trả thù xã hội.
Rõ ràng đồng đội của áo thun đen chính là người như vậy.
Bà Hoa là nhân tinh cũng nhìn ra vấn đề này, cười trả lời: “Đương nhiên rồi, điều này rất rõ ràng có phải không?”
Tuy rằng trong lúc nhất thời bà ấy không nghĩ ra lý do nhưng lại có cách có thể trả lời có lệ cho qua. Bà Hoa dùng biểu cảm đương nhiên nhìn về phía đồng đội của áo thun đen: “Chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy sao?”
Thốt ra lời này, ngay cả người đồng đội cũng nghi ngờ có phải là do bản thân mình quá ngu ngốc hay không. Tại sao những người khác đều nhìn ra, còn bản thân anh ta lại cho rằng bản thân phải chết?
Cau mày, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Tô Dung, đột nhiên trước mắt sáng ngời: “Hoa Hoa, cô biết vì sao không?”
Anh ta chỉ muốn tìm một người làm đệm lưng, chứng minh bản thân không phải là người ngốc nhất. Nhưng lại làm khổ Tô Dung, cô phải tìm ra một lý do thích hợp để lừa gạt đối phương.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Tất nhiên là tôi biết rồi, sao anh lại hỏi tôi như thế? Anh không biết sao?”
Thái độ tự tin chắc chắn này của cô khiến trái tim nhỏ bé yếu đuối của đồng đội trở nên đau nhói, anh ta đành phải gân cổ lên phô trương thanh thế: “Tất nhiên là tôi biết!”
Tóc rẽ ngôi ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh phía bên này, tò mò hỏi: “Anh biết cái gì vậy?”
“Cái gì tôi cũng biết!” Sắc mặt của người đồng đội trở nên đen thui, tức hộc máu trở lại chỗ ngồi ở mình.
Áo thun đen giơ ngón tay cái với hai người Tô Dung, sau đó cũng nhanh chóng chạy trở về.
Chờ sau khi hai người bọn họ rời đi, Tô Dung thở dài: “Không biết buổi sáng ngày mai sẽ có mấy người chết, người có điểm cao nhất đó có lẽ thật sự không sống nổi rồi”
“Mặc cho số phận đi.” Bà Hoa cũng thở dài: “Chờ đến ngày mai, có lẽ có rất nhiều chuyện sẽ trồi lên mặt nước.”
4 giờ 58 phút, mọi người quyết định rời khỏi bộ phận chăm sóc khách hàng chuẩn bị tan làm.
Không ngoài dự đoán, quản lý đã chờ ở quầy lễ tân, thấy bọn họ đến liền thông báo tin tức cô gái tóc ngắn đã bị sa thải, sau đó nhìn về phía hai người mũ đỏ và tóc rẽ ngôi: “Hai người các người cùng nhau đi theo tôi tăng ca đi”
“Cái đó……” Tóc rẽ ngôi lộ ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Hôm nay tôi cảm thấy cơ thể không thoải mái lắm, có thể……”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị quản lý cắt ngang: “Văn phòng của tôi có rất nhiều thuốc, anh có thể đến văn phòng của tôi để lấy.”
Rõ ràng từ chối ý định không muốn tăng ca của anh ta.
Mũ đỏ cũng tìm lý do cho chính mình: “Quản lý, tuần sau tôi tăng ca có được không? Dạo này gia đình tôi rất bận, thật sự không có thời gian.”
“Cô xem tôi là kẻ ngốc sao?” Quản lý cười lạnh một tiếng: “Người nhà cô đều ở tỉnh ngoài, trong nhà có cái gì mà bận rộn chứ? Huống chi tuần sau cô có thể đến công ty hay không còn chưa biết, nói gì đến việc tăng ca?”
Nói xong, sắc mặt cô ta trầm xuống: “Chẳng lẽ các người muốn từ chối tôi?”
“Không phải! Đương nhiên là không phải!” Tóc rẽ ngôi rùng mình một cái, vội vàng trả lời: “Nhưng mà tôi… tôi muốn ngày mai mới tăng ca!”
Tóc rẽ ngôi cắn răng nói thẳng, dù sao cũng có thể kéo dài một ngày, vậy cứ nói ngày mai hãy tăng ca. Dù sao cũng có cả ngày để suy nghĩ lý do, nói không chừng đến lúc đó có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này.
“Nếu ngày mai mới tăng ca…” Trên mặt quản lý lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Vậy tất cả các người đều phải tăng ca cùng nhau đấy!”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía tóc rẽ ngôi, có tức giận cũng có cầu xin, không có ai hy vọng anh ta sẽ đồng ý cả.
Không đợi tóc rẽ ngôi nói chuyện, mũ đỏ đã không chút do dự đồng ý: “Có thể.”
Thấy cô ta đồng ý, quản lý vừa lòng gật đầu, thản nhiên nói một câu: “Vậy ngày mai đi.” Sau đó liền xoay người rời đi.
“Sao cô lại làm như thế!” Quản lý vừa mới rời đi, áo lông xám đã lập tức quát lên với mũ đỏ, anh ta tức đến khó thở, còn nghĩ đến việc động thủ.
Nhưng mũ đỏ cũng không phải người dễ chọc, cười lạnh một tiếng: “Mọi người đều vì mạng sống, nếu đổi lại là các người ở vị trí này của tôi, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như tôi thôi. Nếu anh muốn động thủ, thì cứ làm đi, nhưng sau này khi tôi bồi thường, thì anh cũng đừng hòng lấy được!”
“Bồi thường? Bồi thường như thế nào?” Áo sơmi lập tức hỏi, hiện tại ván đã đóng thuyền, quở trách đối phương cũng không thể tiêu tan nỗi hận trong lòng, nhưng nếu có thể nhận được bồi thường, vậy cũng không đến nỗi lỗ vốn.
“Tôi cho các người mỗi người 50 tệ quái đàm, xem như bồi thường.” Vì để bình ổn sự tức giận của mọi người, mũ đỏ bỏ ra vốn gốc. Hiện tại ở đây còn mười người, một người 50, tổng cộng chính là 500 tệ quái đàm, thật sự đã đào rỗng hết số tiền cô ta tích góp được.
Nếu không phải sợ ngày mai bọn họ sẽ cố ý làm hại mình, mũ đỏ cũng sẽ không hạ quyết tâm chảy máu nhiều như vậy.