50 tệ quái đàm thật sự không quá nhiều, nhưng cũng đủ để lừa giận của mọi người tiêu tan. Dù sao bọn họ cũng biết những gì mũ đỏ nói là sự thật, nếu đổi lại là bọn họ đứng dưới tình huống như vậy, chỉ sợ cũng sẽ đồng ý với yêu cầu của quản lý.
“Vậy còn anh ta.” Váy vàng nhìn về phía tóc rẽ ngôi, cô ta vẫn chưa quên người này, tuy nhiên vì thiết lập tính cách, nên váy vàng vẫn giả mù sa mưa cầu tình giúp tóc rẽ ngôi: “Dù sao cũng không phải anh ta đồng ý, chúng ta không nên trách anh ta đúng không?”
“Cô không trách nhưng đừng ngăn cản chúng tôi là được!” Áo lông xám cười lạnh một tiếng: “Tên khốn dẫm đạp lên người khác để có được lợi ích, hoặc là trả một cái giá lớn, hoặc là đi tìm chết đi”
Tóc rẽ ngôi thở dài một tiếng, quả thật anh ta là người được lợi, cũng không có gì đáng trách hơn mũ đỏ cả, quyết đoán nói: “Vậy tôi cũng cho mỗi người 50 tệ quái đàm, ngày mai sẽ đưa.”
Sở dĩ lựa chọn ngày mai mới đưa, là vì tóc rẽ ngôi chắc chắn hôm nay vẫn còn có người sẽ chết. Nếu có người chết, vậy ngày mai anh ta có thể đưa ít tiền một chút. Nếu bây giờ đưa ra, vậy số tiền đó cũng như ném đá xuống sông vậy.
Tất nhiên những người khác cũng hiểu ý anh ta, nhưng lại không quá quan tâm. Dù sao nếu hôm nay đã chết, thì cầm tiền cũng vô dụng, nếu không chết, hôm nay lấy hay là ngày mai lấy cũng không có gì khác nhau.
Trong số các điều tra viên đang tức muốn hộc máu, Tô Dung là người bình tĩnh nhất. Ngoại trừ nguyên nhân bản thân cô có thể hiểu được cách làm của bọn họ, còn có một nguyên nhân chính là suy đoán của cô, cho dù như thế nào thì có lẽ ngày thứ tư đều có phần tăng ca này.
Dù sao quái đàm này chỉ có năm ngày, tan làm ngày thứ năm thì có nghĩa quái đàm đã kết thúc. Vậy tăng ca mà quy tắc cố ý nhắc đến sẽ xảy ra khi nào chứ? Ba ngày trước không hề có, tất nhiên chỉ có thể là ngày thứ tư.
Tô Dung không tin “Nó” sẽ dễ dàng bỏ qua một cơ hội tốt làm khó dễ bọn họ trắng trợn như vậy được.
Sở dĩ quản lý nói như vậy có lẽ là vì muốn ly gián mối quan hệ giữa mấy ngày bọn họ. Bên trong bọn họ càng cạnh tranh kịch liệt, thì bên ngoài càng dễ dàng có cơ hội xông vào đại sát tứ phương không phải sao?
Hôm nay người được sắp xếp đi đến phòng của hai người đã chết là người đeo kính và đồng đội của anh ta là áo lông xám và váy vàng, áo sơmi và áo thun đen.
Mọi người không hẹn mà cùng bài trừ hai người rất có khả năng sẽ chết ra ngoài, cũng không ai có ý định đồng hành cùng bọn họ.
Cho dù không ai nhìn thấy hai người đã chết ngày hôm qua đi cùng nhau, nhưng không ai có thể chắc chắn rằng hai người có không đợi mọi người đi hết mới tụ tập lại với nhau, sau đó cùng chết.
Nếu thật sự là như vậy, vậy nếu có ai ở bên cạnh hai người kia, vậy người đó rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vậy không có ai dám đi cùng bọn họ, bỏ lỡ hiện trường tử vong chỉ là chuyện nhỏ, nếu bởi vì sự tò mò thích xem náo nhiệt mà chết thì đó mới là chuyện lớn.
Đoàn người đi ra bên ngoài công ty, Tô Dung nhỏ giọng nói bên tai bà Hoa: “Sau khi trở về hãy đặt một chậu nước trước cửa phòng cháu, cho nhiều nước một chút.”
Nghe vậy, bà Hoa không tiếng động gật đầu. Tuy rằng bà ấy không hiểu Tô Dung muốn làm gì, nhưng bà ấy cũng biết rõ Tô Dung đã tiêu diệt nhiều nguồn ô nhiễm như vậy chắc chắn trong tay có rất nhiều đạo cụ, nói không chừng đây chính là cách sử dụng đạo cụ nào đó của cô.
Vừa ra khỏi cổng công ty, mọi người lập tức đường ai nấy đi. Tô Dung giả vờ rời đi, sau đó lặng lẽ đi theo sau lưng đồng đội của áo lông xám cũng chính là người có số điểm cao nhất.
Là một thám tử ưu tú, theo dõi chính là bộ môn bắt buộc. Với năng lực của Tô Dung tất nhiên sẽ không bị đối phương phát hiện.
Một đường đi theo anh ta vòng quanh công ty nửa vòng, sau khi đi đến phía sau công ty, đúng lúc hội họp với đồng đội của áo thun đen.
Tô Dung: “……”
Trên mặt hai người bọn họ mang theo nụ cười thành kính, đúng vậy, chính là thành kính. Gần như Tô Dung chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt này khi ở giáo đường.
Chỉ trong chốc lát, quản lý xuất hiện. Lúc này cô ta hoàn toàn khác biệt với lúc ở công ty, trên mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình.
Bởi vì cách quá xa, nên Tô Dung không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì. Nhưng cũng may cô đã học được một ít khẩu hình miệng, nên muốn phiên dịch cũng không quá khó.
Quản lý: “Tôi đại diện cho công ty chân thành mời hai vị đến xưởng chế biến trước, cảm ơn sự cống hiến của hai người đối với công ty.”
Trên mặt hai tên đó vẫn duy trì nụ cười, bày tỏ niềm tin tuyệt đối vô cùng nhiệt tình với việc mà họ sắp làm, sau đó cùng nhau đi theo quản lý.
Vị trí mà bọn họ muốn đến chính là xưởng chế biến không nhận được lời mời của quản lý thì không thể đến xưởng chế biến, nên Tô Dung không thể đi theo.
Tuy nhiên cũng bởi vì vậy mà cô đã biết được nguyên nhân cái chết của hai người mắt kính, có lẽ bọn họ cũng giống như ngày hôm nay, cùng nhau đi đến xưởng chế biến.
Còn việc sau khi đến xưởng chế biến thì sẽ như thế nào, sau khi chết sẽ biến thành sinh vật gì, cô không biết, cũng không có cách nào đi xem thử. Điều duy nhất có thể xác định chính là hai người bọn họ không thể rời khỏi quái đàm này.
Hít một hơi thật sâu, Tô Dung tùy tiện ăn cơm chiều, rồi trở về ký túc xá. Quả nhiên trước cửa ký túc xá có một chậu nước, cô cười một cái, đặt chậu nước vào bên trong ký túc xá.
Sở dĩ lúc trước cô không trực tiếp đặt một chậu nước trong ký túc xá, là bởi vì nếu gặp nguy hiểm trong công ty, sử dụng【 Thuật dịch chuyển dưới nước 】 để trở lại ký túc xá, như vậy khi trở về chắc chắn sẽ không đủ thời gian. Cho nên cũng không cần thiết phải làm như vậy.